Tác giả: Lũy Niên
Gần vào giữa tháng mười một, cuối cùng thì căn nhà của hai người cũng đã được hoàn thành. Nhìn tấm biển to đùng được treo giữa cửa chính, bên trên bốn chữ Hoài An Biệt Viện được chạm khắc tinh xảo.
Trần Ninh Hoài nắm lấy tay Dương An nói:
"Hôm nay chúng ta có thể dọn vào bên trong ở được rồi."
Dương An nắm chặt lấy tay y, gật đầu.
Ba tháng trôi qua để lại cho bọn họ một căn nhà hoàn chỉnh.
"Bên phía xưởng cũng đã làm xong, An An bên trong nhà của chúng ta vẫn còn trống rất nhiều chỗ. Em có muốn làm gì không?"
Trần Ninh Hoài kéo Dương An đi vào bên trong nhà, hai người cũng nhau đi lên cây cầu lớn đủ để cho hai chiếc xe ngựa song song cùng đi ở chính giữa hồ.
"Mấy ngày trước, A Tĩnh hỏi ta có muốn mở muốn mở rộng tiệm vải hiện tại hay không." Dương An nhớ lại chuyện ngày hôm trước, nhẹ giọng kể lại cho hắn nghe.
"Hiện tại vẫn chưa đến thời điểm thu hoạch cá cơm để làm mắm, cách thời gian bận rộn cũng còn rất lâu. Nếu An An muốn tôi cùng em làm." Trần Ninh Hoài đặt tay của y vào trong túi áo.
Trời đã vào đông, tay của Dương An càng thêm lạnh, ủ sao cũng không thể ấm lên.
Thật chứ? Dương An dừng chân lại, ngước mắt nhìn y. Trong ánh mắt ấy tràn ngập sự mong chờ.
"Ừm, chờ mấy ngày nữa khi nhà đã ổn. Tôi cùng em lên huyện, chúng ta cùng tìm cửa hàng lớn hơn." Trần Ninh Hoài dừng chân quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt cong cong tràn ngập dịu dàng.
Dương An nhìn hắn:
"Giả sử thua lỗ thì sao?"
Trần Ninh Hoài lấy trong người ra một chiếc chìa khóa, đặt vào tay y. Dương An không biết đây là chìa khóa gì, nhìn vào lòng bàn tay mình lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Đây là chìa khóa trong căn phòng lớn cuối nhà chính, bên trong là tiền bạc của ta." Trần Ninh Hoài yêu thương vuốt v e má của y.
Dương An bị lời hắn dọa cho sửng sốt, vội vàng nhét lại chìa khóa vào tay của hắn. Y không biết hắn có bao nhiêu tiền nhưng dù nhiều hay ít y cũng không thể lấy của hắn.
Y cũng có sinh ý của mình, còn có lợi nhuận hợp tác với tiệm gỗ mà Trần Ninh Hoài cho y nữa. Y không thể nào nhận chiếc chìa khóa này.
Không để Dương An nói ra lời từ chối, Trần Ninh Hoài lại cầm chìa khóa nhét vào tay y:
"Nếu như em không nhận, một ngày nào đó nếu như tôi phải lòng thêm một ai khác chìa khóa này sẽ rơi vào tay người kia."
Sắc mặt Dương An thoáng chốc trắng bệch, y mím chặt môi khẽ run rẩy. Trần Ninh Hoài biết mình đã dọa sợ y, vòng tay ôm chặt lấy y, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y. Đầu Dương An rúc vào ngực hắn, đôi tay nắm chặt lấy áo hắn.
Y đột nhiên nhớ đến hai người chưa từng viên phòng. Gả cho hắn đã ba tháng nhưng Trần Ninh Hoài chưa từng chạm vào người y, cho đến bây giờ bản thân y vẫn còn nguyên vẹn. Vết bớt sau cổ y cho đến bây giờ vẫn còn màu hồng. Sự thân mật của hai người chỉ được đo đếm bằng những cái ôm.
Sự cưng chiều của Trần Ninh Hoài khiến cho bản thân y đã quên đi mất mối nguy hại ở nơi này. Đàn ông ở đây luôn có thể lấy một lúc nhiều người, Dương An thật sự rất sợ, một ngày nào đó Trần Ninh Hoài cũng sẽ như vậy.
Y sợ sự yêu thương mà hắn luôn dành cho y sẽ được chuyển rời sang cho một ai khác.
Y cắn chặt răng không để cho nước mặt của mình rơi xuống. Dương An vẫn luôn mạnh mẽ, nhưng thật sự vẫn có nhiều thứ khiến cho bản thân y sợ hãi. Bản thân y luôn muốn giống như nương của mình cả một đời chỉ gả cho một người duy nhất.
Cho dù y gả cho hắn vì năm lượng bạc để cứu ca ca nhưng trong lòng y hắn chính là vị phu quân mà y muốn chung sống cả đời, nên y luôn sợ hắn sẽ ghét bỏ y giống như ngày đầu gặp mặt.
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, y nghe được giọng nói trầm ấm của hắn:
"Vậy nên An An, em phải giữ lấy chiếc chìa khóa này. Nó cũng chính là chìa khóa của trái tim ta, chỉ có một chiếc duy nhất cả đời không thể đổi. Giống như phu lang của tôi vậy, cả đời này không thay không đổi chỉ luôn cho một mình Dương An làm phu lang."
Dương An ngẩng người, y không tin được vào tai mình. Nước mắt trong mắt không kìm được mà trào ra. Y ôm chặt lấy hắn nức nở khóc lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!