Tác giả: Lũy Niên
Đợi Trần Ninh Hoài thu xếp xong công việc ở bên này cùng Đặng Phong kêu đám người làm kiểm kê đủ số lượng rồi ra quay về tiệm gỗ, lại để người hầu bọn y mang theo ở lại đây trông đồ đạc.
Rồi hai người dẫn Đặng Phong cùng Dương Tĩnh đi về phía căn nhà trúc. Bốn người đi trên đường ngẫu nhiên bắt gặp được những ánh mắt tò mò từ phía thôn dân.
Ánh mắt của mọi người chủ yếu nhìn về phía Dương Tĩnh cùng Đặng Phong, hai người đều tuấn tú bất phàm, hơn nữa khuôn mặt của Dương Tĩnh vô cùng tinh xảo, có thể ví như đẹp tựa Phan An nên đương nhiên càng thu hút ánh nhìn của mọi người. Quần áo trên người sang trọng, quý phái.
Khí chất trên người càng không phải người làm nông có được.
Đặng Phong nhìn những người dân người thì dọn sạch cỏ, người thì san bằng mặt ruộng, y tò mò quay sang hỏi Dương Tĩnh:
"Phu nhân, bọn họ làm vậy để làm gì?" Bản thân y ngày trước lớn lên ở kinh thành phồn hoa.
Hơn nữa trong nhà giàu có, từ cha nương đến các thúc bá trong nhà không giàu thì cũng quý, trong nhà lại nuôi nhiều kẻ hầu người hạ. Cho dù sau này đến đây làm ăn cũng chỉ ở trên trấn, trên huyện, nhưng cho đến bây giờ y vẫn chưa từng nhìn thấy mọi người làm những thứ này.
Dương Tĩnh nhìn theo ánh mắt của y: Dọn dẹp để cấy lúa.
Đặng Phong gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Không biết y nghĩ đến cái gì lại nhìn về phía hắn hỏi:
"Ninh Hoài, Dương An nhà hai người không dọn dẹp để trồng lúa à?". Đọc 𝐭hêⅿ nhiề𝓊 𝐭𝘳𝓊yện ở ( 𝒯 R U 𝖬 𝒯 R U Y Ệ 𝐍﹒V𝐍 )
Trần Ninh Hoài ngắn gọn đáp lại: Không có ruộng.
Đặng Phong khó hiểu nhìn hai người. Không phải hai người ở đây sao? Sao lại không có ruộng?
Dương An nhin ánh mắt khó hiểu của Đặng Phong, giải thích:
"Lúc Ninh Hoài phân gia, Trần gia không cho huynh ấy gì cả kể cả ruộng đất. Mà nhà ta cũng chưa mua nên không có."
Đặng Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Đặng Phong cùng Dương An đều biết hoàn cảnh của hắn, cuộc sống khó khăn từ bé khi lớn nên bị ép cưới một song nhi. Sau đó lại bị nương của mình đuổi ra khỏi nhà vì bị thương nặng trở nên vô dụng. Nếu ngày đó hắn không mạng lớn thì đúng hiện tại Dương An phải mang danh góa chồng đến khi chết.
Đặng Phong ngày đó nghe xong tức giận đến nỗi muốn đi đập cho đám người Trần gia một trận. Bản thân y là con út trong một gia đình hạnh phúc, từ khi sinh ra luôn được mọi người yêu thương chăm sóc, dù y làm sai cũng không bao giờ bị trách mắng nên đối với quá khứ của Trần Ninh Hoài bản thân Đặng Phong không thể nào chấp nhận được.
Y không ngờ cha mẹ ruột lại có thể đối xử nhẫn tâm với con cái của mình như vậy!
Đặng Phong nhớ khi đó Trần Ninh Hoài vẫn còn thản nhiên nhấp trà nhìn y là nói:
"Vẫn còn tốt, đỡ phải tìm cách đoạn tuyệt với những người đấy. Phiền phức."
....
Đây là lần đầu tiên, Đặng Phong cùng Dương Tĩnh đi đến ngôi nhà trúc này của hai người. Bọn y đã nghe hai người nói mình ở tạm ở ngôi nhà trúc gần bìa rừng, lúc đến nơi nhìn thật tận mắt bọn họ hơi ngạc nhiên.
Thật sự không giống như trong suy nghĩ của bọn họ.
Căn nhà trúc ấy xinh đẹp hơn rất nhiều.
Cây cối trong khuôn viên nhà trúc được trồng rất tốt, cây nào cây ấy rất phát triển. Đặng Phong nhìn thấy xe ngựa mà y tặng cho hắn ngày ấy, gật đầu khen ngợi hắn:
"Úi tà tà coi bộ ngươi cũng biết cách chăn ngựa quá nhỉ? Nhìn xem bờm của của nó đen chưa kìa."
Trần Ninh Hoài mở cửa phòng bếp: Quá khen.
"Hai huynh ngồi đây nhé, ta với A Tĩnh đi vào bên trong nấu cơm."
Đặng Phong nghe vậy lập tức cầm hai tay của Dương Tĩnh lên xoa xoa, còn hôn lên tay y một cái
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!