Nhưng sự thật chứng minh, thắt cổ quả là không phải cách hay.
Ví như chẳng may không c.h.ế. t được, thì sẽ giống như ta bây giờ, bị một đám cung nữ giữ chặt trên giường, đến câu
"Ta chỉ gãi ngứa thôi" cũng chẳng thể thốt ra được.
Đang lúc ta miên man suy nghĩ về cái mệnh đề
"Liệu con người có thể bị ngứa c.h.ế. t hay chăng", thì cung nữ bên ngoài đã bưng bát thuốc sắc xong vào.
Hơi nóng bốc lên mang theo mùi vị đắng chát và tanh nồng, không chỉ xộc thẳng vào mũi mà còn khiến mắt ta cay xè.
Giây phút nước thuốc đen đặc sền sệt kia tràn vào miệng, ta mới thấm thía rằng, những cay đắng mà mình nếm trải ở kiếp trước vẫn chưa đủ nhiều.
Hóa ra, vị đắng đến tột cùng lại là cảm giác tê dại.
Cùng với đầu lưỡi tê cứng, một luồng khí nóng bỗng dội thẳng lên đỉnh đầu.
Ta không uống hết được bát thuốc, nôn đến mức thở không ra hơi, nước thuốc đen ngòm còn trào ngược cả ra mũi.
Đám cung nữ thái giám đứng xung quanh luống cuống tay chân, chẳng khác gì mẹ ta ở kiếp trước.
Chỉ có vị thái y kia, dường như đã lường trước được mọi chuyện, đưa ra một chiếc khăn tay trắng, vừa vỗ lưng vừa nhẹ nhàng lau mặt cho ta.
Ta thở dài một tiếng, rồi bỗng sững sờ.
Tiếng thở dài ấy quá đỗi rõ ràng.
Ta thử mở miệng a một tiếng, giọng nói tuy khàn khàn như tiếng chuông xe đạp han gỉ, nhưng ta thực sự đã có thể nói được rồi.
Cung nữ nhỏ tóc rẽ ngôi giữa mừng rỡ đến phát khóc, quỳ sụp xuống đất, lắp bắp:
"Nương nương! Người nói được rồi! Thật là ơn trời! Nương nương thiên tuế!"
Vị thái y nheo mắt cười, ghé sát vào tai ta, thì thầm bằng giọng nói chỉ hai người nghe thấy:
"Nương nương đừng quên chuyện người đã đồng ý với thần nhé. Có đôi khi, sống còn khổ hơn c.h.ế. t nhiều."
Dứt lời, ông ta đưa phương thuốc cho cung nữ rồi cáo từ.
Ta ngẩn người nhìn theo bóng lưng run rẩy của lão thái y, vừa kinh ngạc trước y thuật cao siêu thời cổ đại, vừa suy ngẫm về câu nói của ông ta.
Quả thật, sống đương nhiên là khổ hơn chết, dù ở bất cứ thời đại nào cũng vậy.
Cung nữ kia liên tục cung kính tiễn đưa vị thái y, rồi trịnh trọng cất tờ phương thuốc vào hộp gỗ, cứ như thể đang cất giữ vàng bạc châu báu vậy.
Nhờ có bàn tay thần y, vết thương của ta nhanh chóng hồi phục.
Trong thời gian này, Hoàng thượng đã đến thăm ta vài lần, nhưng đều bị ta lấy cớ đuổi khéo.
Cứ đà này, e là ta sẽ không còn lý do gì để từ chối nữa.
Chi bằng ta nên chủ động tìm cách giải thoát, một cái c.h.ế. t êm ái mà không liên lụy đến ai.
Thế là, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của đám cung nữ, ta rời khỏi cung Tiềm An.
Hoàng cung rộng lớn, canh phòng cẩn mật, có những nơi mà đám cung nữ nhỏ bé không được phép đặt chân đến, chẳng hạn như tẩm cung của Thái hậu.
Nếu ta một mình đến thỉnh an Thái hậu, vô tình nói lời xúc phạm đến bà, rồi nhân lúc bà không để ý mà tự vẫn tạ tội...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!