Chương 3: (Vô Đề)

Cũng giống như ta năm ba mươi tuổi, vì cứu đứa trẻ mà lao ra giữa đường như muốn tự sát, trước khi chết, những lời bàn tán xôn xao bên tai lại là

"May mà gặp được người tốt bụng, đứa trẻ được cứu rồi". 

Nào ngờ người tính không bằng trời tính, xuyên không rồi cũng không thoát khỏi sự quan tâm quá mức của người xa lạ. 

Không biết từ lúc nào, tiểu cung nữ đã im lặng, đứng bên giường cúi đầu nghịch ngón tay, có vẻ như không hề có ý định rời đi. 

Nhờ phúc của Hoàng thượng, bên ngoài cửa phòng có ít nhất năm cung nữ đang chờ thay phiên nhau, ngày đêm không ngừng chăm sóc (giám sát) ta. 

Ba ngày nay cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội, chỉ cần ta nhẫn tâm, mặc kệ sống c.h.ế. t của mấy chục người trong cung Tiềm An này, tùy tiện tìm một bức tường đập đầu vào cũng có tám phần trăm khả năng chết. 

Ta len lén liếc nhìn tiểu cung nữ barbie với đôi mắt đỏ hoe, haiz, nếu ta có thể nhẫn tâm, thì kiếp trước cũng đã chẳng vì lời khẩn cầu của mẹ mà uống thuốc, chữa bệnh, giả vờ khỏi bệnh, rồi sống lay lắt, đau khổ đến ba mươi năm.

Ừm, tính ra chắc cũng phải một nửa thời gian ta sống trong mơ. 

Trong giấc mơ đó, ta đã sống rất lâu, lâu đến mức thế giới diệt vong mà ta vẫn không c.h.ế. t được. 

Giấc mơ thành sự thật, sao lại đau khổ đến vậy chứ. 

Trong cơn mơ màng, có một vị thái y đến khám bệnh cho ta. 

Ta cố gắng chống lại mí mắt nặng trĩu, nhìn về phía vị thái y. 

Ông ấy tóc bạc trắng, râu dài bay phất phới, vô cùng phù hợp với hình tượng thường thấy.

"Người... khụ khụ... Nương nương... khụ khụ... người cảm thấy thế nào?" 

Thật ra ta cảm thấy khá ổn, nhưng ngài không định kiểm tra sức khỏe của chính mình trước sao? Vị thái y vừa cất tiếng đã ho dữ dội, trên chiếc khăn tay lấp ló vệt m.á. u đỏ.

Ta khẽ gật đầu ra hiệu, kèm ánh mắt đầy đồng cảm.

Tuy nghĩ như vậy hơi thất lễ, nhưng ta không khỏi ghen tị với người này – một người mà nửa chân đã bước vào quan tài.

Từ góc độ của ta, chỉ có thể nhìn thấy phần cằm của ông ấy. Thái y cũng không cúi xuống kiểm tra trực tiếp mà chỉ chăm chú lắng nghe cung nữ thuật lại tình trạng của ta, sau đó nói:

"Nương nương hẳn đã không còn nguy hiểm… khụ khụ…"

Ta bắt đầu lo lắng vị thái y này sẽ không qua nổi một hơi thở mà lên đường ngay tại đây.

Cung nữ rốt cuộc cũng hỏi ra điều ta muốn nói: Ngài không sao chứ?

Thái y dùng tay áo che nửa khuôn mặt, cố tránh nước bọt b.ắ. n ra ngoài, đáp:

"Có lẽ là do mùi hương trong cung nương nương quá nồng. Mùa hè sắp tới, muỗi mòng nhiều hơn. Hay là để lão phu bào chế một loại hương không chỉ an thần mà còn đuổi muỗi, diệt côn trùng."

Theo phản xạ, ta ngửi thử, quả thật có chút nồng gắt. Ta giơ tay lên, khẽ chỉ vào không khí, tỏ ý đồng tình.

Thái y hiểu ý, mỉm cười, nói với cung nữ:

"Nhờ chuẩn bị giấy bút, lão phu sẽ để lại một phương thuốc. Sau này các ngươi có thể tự làm theo."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cung nữ lập tức nghiêm túc, gật đầu mà ánh mắt đầy vẻ thận trọng:

"Ta không thể rời đi quá lâu." Rồi nàng chu đáo khép cửa phòng trước khi lui ra ngoài.

Không phải chứ, Barbie, hành động của ngươi làm ta dễ hiểu lầm lắm đấy! Tiếp theo chẳng lẽ ta và thái y già này sẽ xảy ra chuyện gì không tiện để người khác biết sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!