Chương 12: (Vô Đề)

Nào ngờ lời ta vừa nói ra, cả điện còn náo nhiệt hơn cả lúc tuyên đọc thánh chỉ.

Vị đại thần tóc bạc dẫn đầu lập tức quỳ xuống đất hô lớn:

"Không thể! Tình hình hiện nay rối ren, ngoài có giặc trong có loạn, tân đế lại đang xuất chinh phương Bắc, kính xin Thái hậu chấp chính!"

Ồ, Hoàng đế vừa c.h.ế. t ta đã thành Thái hậu rồi sao. 

Bảo ta chấp chính, vậy thì Tể tướng để làm gì?

"Ta không hiểu chính sự, xin Tể tướng hãy phụ tá tân đế."

Sau đó càng nhiều người quỳ xuống, vang lên tiếng

"Xin Thái hậu suy xét lại" và Không thể khiến ta nhức đầu.

"Ta đã quyết định rồi, nói nhiều cũng vô ích." 

Đã là Thái hậu rồi mà ngay cả việc tuẫn táng cũng bị các ngươi quản thúc sao?

Ta ngẩng cao đầu kiêu hãnh, bỗng liếc thấy một vũng đỏ dưới đất, lập tức cúi đầu xuống:

"Ngươi đang làm gì vậy!"

"Mong Thái hậu chấp chính, bảo vệ sự thái bình cho đất nước!" Lão thần tóc bạc dập đầu xuống đất thình thịch, khiến ta giật mình thon thót.

Đây chính là tử gián trong truyền thuyết sao? 

Ta vội vàng ngồi xổm xuống, giữ chặt vai lão thần, ngăn không cho ông ấy c.h.ế. t ngay trước mắt ta.

Bắt gặp ánh mắt già nua sâu thẳm nhưng không hề nhượng bộ, ta chỉ đành đáp ứng:

"Ta đồng ý với ngươi, đợi tân đế khải hoàn trở về rồi sẽ đi theo Tiên đế."

Nói đến đây, lão thần không ngăn cản nữa, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ta giật nảy mình, vội vàng kêu lên: Mau truyền Thái y!

Sau đó ta mới biết vị lão thần tóc bạc tử gián kia chính là Tể tướng đương triều Lưu đại nhân. 

Rõ ràng là người nên tuân thủ lễ pháp nhất, tại sao lại phá vỡ quy tắc

"hậu cung không can dự chính sự"?

Ta nhìn chồng tấu chương chất đầy bàn mà hối hận không kịp. 

Vốn dĩ Thái hoàng Thái hậu không đồng ý cho ta nhiếp chính, lại càng bất mãn với việc Tam hoàng tử kế vị, nhưng nghe nói ta nhất quyết muốn tuẫn táng thì vô cùng cảm động, không còn hỏi đến quốc sự nữa, cả ngày chỉ ở bên cạnh bài vị của Tiên đế, bầu bạn với Phật tổ.

Chướng ngại cuối cùng ngăn cản ta đã sụp đổ, hòn đá ta vất vả nhấc lên cuối cùng lại rơi trúng chân mình.

Ánh mắt lại tập trung vào tấu chương trước mặt, văn ngôn, chữ phồn thể, thư pháp thảo, từng chữ từng chữ đều khiến ta kêu gào trong tuyệt vọng. 

Tiên đế mỗi ngày phải đối mặt với hàng trăm bài văn nhỏ, rèn luyện nên tính cách thờ ơ cũng là điều dễ hiểu.

Ta buông tấu chương xuống, thuận tay cầm lấy một cuốn sách bên cạnh bàn, nhìn mức độ hư hỏng của bìa có thể thấy hoàng đế đã đọc rất nhiều lần.

Tên sách là X Quốc X Sách, hai chữ phồn thể ở giữa thực sự không nhận ra. 

Lật ra bên trong, mỗi trang đều viết đầy những lời chú thích mà ta không hiểu, ta thất vọng đặt nó về chỗ cũ, lại vô tình làm rơi ra một tờ giấy từ giữa các trang sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!