Ta nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, hắn không giận mà uy, trên môi nở nụ cười bất đắc dĩ, ánh mắt ôn hòa chứa đựng sự quan tâm và nuông chiều.
Không biết trước kia hắn đã bao lần nhìn Vân quý phi bằng ánh mắt như vậy.
Quả nhiên, với sự tâm cơ thâm trầm và lạnh lùng này, hắn mới xứng đáng làm Hoàng đế.
Thấy ta mãi không nói lời nào, Hoàng đế mỉm cười hỏi:
"Hoàng hậu đang nhớ Sùng nhi sao?"
Sùng nhi? Là đứa bé c.h.ế. t trong bụng kia sao?
Ta đột nhiên thấy bực bội, tại sao ta phải che giấu cho nguyên chủ chứ?
Đâu phải ta cầu xin xuyên không đến đây.
Ta phá lên cười, mặc kệ tất cả:
"Thực ra Hoàng hậu của người đã c.h.ế. t khi sinh nở rồi, ta chỉ là một hồn ma vất vưởng vô tình nhập vào thân xác này."
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Hoàng đế sững sờ, chau mày, quát lớn:
"Lý Triều Ca, đừng có ăn nói hàm hồ nữa!"
Thấy Hoàng thượng nổi giận, ta càng được nước lấn tới, đứng phắt dậy trên giường, một chân dẫm lên thành giường, giơ tay hô lớn:
"Sẽ có một ngày, vương triều phong kiến mục nát này bị lật đổ, khi cờ đỏ bay lên, ánh sáng của tự do dân chủ sẽ tràn ngập khắp chốn hoàng cung..."
Ngông cuồng!
Hoàng đế mắng ta một câu, n.g.ự. c phập phồng, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận cùng một tia nghi hoặc.
Ta mỉm cười tự mãn, cơn trầm cảm lâu ngày đã qua.
Khách sạn lãnh cung cộng với gói c.h.ặ. t đ.ầ. u đang vẫy tay chào ta một cách nồng nhiệt.
"Rốt cuộc nàng muốn làm gì?" Có lẽ chủ đề của ta quá mức đi trước thời đại, nên Hoàng đế dường như không phải tức giận vì mất hết tôn nghiêm, mà nhiều hơn là sự kinh ngạc khó hiểu.
Ta cúi người nhìn thẳng vào hoàng đế, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói từng chữ một:
"Ta chỉ muốn chết. Hoàng đế trừng mắt nhìn ta không chớp, ta thậm chí còn thấy cả gân xanh trên thái dương hắn giật giật. Thế nhưng hắn lại đột nhiên nhắm mắt lại, thả lỏng người ra:"Hoàng hậu bệnh nặng mới khỏi, nên nghỉ ngơi cho khỏe.
Trẫm còn có chút việc phải xử lý."
Lần này đến lượt ta ngây người, trơ mắt nhìn hoàng đế phất tay áo bỏ đi.
Trước khi đi, hắn còn ân cần tự tay đốt hương an thần của Thái y giả.
Ta muốn gọi hoàng đế lại, nhưng chẳng biết nên nói gì.
Chẳng lẽ còn lời nào đại nghịch bất đạo hơn những lời vừa rồi sao?
Đêm đó, ta trằn trọc mãi không ngủ được, bỗng nhiên nghĩ ra một câu còn muốn c.h.ế. t hơn.
Ngày mai sẽ nói với hoàng đế là hắn không được trong chuyện phòng the, ừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!