Chương 4: (Vô Đề)

Nghĩ thì dễ, nhưng làm lại khó rất nhiều. Nếu là Trác Vân của hai mươi năm sau, vào núi hái thuốc là chuyện dễ như trở bàn tay...... Vì nếu nàng không có chút bản lĩnh đã chẳng thể an ổn làm Đại đương gia của núi Phương Đầu nhiều năm như vậy, sau khi Lão đương gia qua đời.

Nhưng giờ, nàng mới chín tuổi, vừa lùn vừa gầy, hai cánh tay mỏng như que củi, trông như vừa chạm nhẹ là có thể gãy, đừng nói chi tới chuyện kéo cung bắn tên.

Tuy rong núi Thạch Thủ không có quỷ, nhưng thú dữ cũng không ít, nếu gặp phải lợn rừng hay sói..... Hẳn là nàng phải uống phí một lần sống lại.

Chờ đại ca về?

Nhưng đến lúc đó nàng phải thuyết phục đại ca như thế nào đây?

Trác Vân còn chưa nghĩ ra nên khuyên đại ca mình như thế nào thì đã nghe thấy tiếng chào của thím Lâm ở ngoài sân, "Ôi! Trụ Tử à, sao hôm nay mới sáng sớm đã về rồi......"

Trụ Tử thật thà "Dạ

"một tiếng. Lão thái thái nghe thấy, lập tức lê đôi chân đau chạy nhanh ra ngoài, muốn chạy trước Trác Vân để ra tố cáo. d đ!` lle< qquy ,. đôn Nhưng hiển nhiên dự tính của lão thái thái đã không thành, Trụ Tử chưa kịp vào nhà đã bị thím Lâm kéo qua một bên nói chuyện. Lão thái thái thấy vậy, sắc mặt bỗng trở nên đen hẳn. Chỉ chốc lát sau, Trụ Tử nổi giận đùng đùng bước vào nhà, hỏi lão thái thái,"Thím Lâm nói có thật không? Tổ mẫu muốn bán Nhị nha vào thanh lâu?

Sao tổ mẫu lại hồ đồ như vậy ?!"

Lão thái thái nhìn chằm chằm Trụ Tử, mạnh miệng quát,

"Đồ bất hiếu khốn kiếp! Ai cho mày nói chuyện với tổ mẫu như vậy ?! Ta là vì ai? Còn không phải vì mày? Nha đầu này cả ngày bướng bỉnh không lo làm việc, hôm qua còn cầm dao muốn giết ta, không bán nó? Không bán nó lấy tiền đâu cho mày cưới tức phụ......."

Trụ Tử không giỏi nói chuyện, lại khờ, bị lão thái thái mắng liên hồi, nửa câu phản bác cũng không nghĩ ra được, vừa tức vừa giận, mặt đỏ bừng.

Trác Vân bèn ngắt lời,

"Lão thái thái lo cho đại ca như vậy, con nghe thấy cũng phải cảm động đến khóc. Lời này chỉ dụ được người thành thật như đại ca, chứ ngài hỏi trong thôn xem, có ai tin? Lén lút đòi bán con sau lưng đại ca, còn nhất định phải bán vào thanh lâu mới chịu, bà buôn người đã nói muốn đưa con vào nhà giàu làm nha hoàn, lão thái thái vẫn không đồng ý, chỉ vì nhiều hơn ba lượng bạc mà kiên quyết phải đẩy tôn nữ vào nơi dơ bẩn kia. Bà không phải là người!"

Nàng nhớ lại những bi thảm mình phải chịu tất cả đều do một ý niệm tham lam của lão thái thái, phẫn hận bộc phát, hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm lão thái thái, hận không thể tiến lên tát mấy bạt tai.

Trụ Tử nghe vậy, cũng đỏ mắt, thấy Trác Vân định xông tới trước mặt lão thái thái, vội vàng kéo tay nàng lại, nhỏ giọng nói, "Nhị nha đừng nóng, có đại ca đây, dù thế nào đại ca cũng sẽ che chở muội!"

Trụ Tử đương nhiên biết lão thái thái làm sai, nhưng nghĩ, dù gì cũng là tổ mẫu, có tức cũng không nói nặng, chỉ một câu "hồ đồ

"là xong. Lão thái thái biết chắc Trụ Tử thật thà không dám làm gì mình, bèn ngồi bệt xuống đất, gào khóc om sòm, vừa khóc vừa mắng,"Nghiệp chướng mà!

Tôn tử tôn tử bất hiếu muốn giết ta, nhi tử ơi, con chết sớm quá!"

Trụ Tử nghe vậy định chạy lại đỡ lão thái thái, lại bị Trác Vân ngăn, "Đại ca ra đây một chút, muội có lời muốn nói.

"Trác Vân đã suy nghĩ thật lâu, nàng hiểu rõ tính tình đại ca nàng, là người tốt nhưng hơi khờ, lại dễ mềm lòng, nếu để đại ca nàng ở lâu thêm một chút, chắc chắn sẽ bị lão thái thái lòng dạ đen tối này nắm mũi dắt đi. Cho nên Trác Vân dùng hết sức lôi đại ca nàng ra khỏi phòng, nghĩ một chút rồi nói,"Đại ca, có một chuyện muội phải nói cho đại ca biết."

Về việc sống lại, Trác Vân vốn quyết định sẽ không nói cho bất kỳ ai, nhưng vừa thấy mặt đại ca, nàng lại lập tức đổi ý.

Đại ca nàng là người thành thật, đã quyết ý chuyện gì thì khó mà thay đổi được, giống như đối với lão thái thái, mặc dù biết lão thái thái độc ác, nhưng nếu bắt phải thay đổi thái độ đối với lão thái thái, đại ca nàng lại làm không được được.

Trừ khi là.....

Trác Vân cắn răng, quyết định nói thẳng, "Thật ra, muội đã chết một lần...."

Hai mươi năm quá dài, tất nhiên Trác Vân không thể kể hết tất cả cho Trụ Tử nghe, nhất là những ký ức có liên quan đến Lục Phong, đó là tình cảm ẩn giấu ở đáy lòng nàng, dù là đại ca ruột, cũng không cách nào chia sẻ, huống chi, một nha đầu chín tuổi nói về chuyện tình yêu quả thật có hơi kinh hãi..... Dù vậy, những gì nàng nói đã đủ khiến Trụ Tử nghẹn họng nhìn trân trối.

Trác Vân tốn gần một canh giờ mới kể được đại khái những chuyện nàng đã trải qua trong hai mươi năm cho Trụ Tử nghe. d.# đ lê ^quý., đôn Dù giọng Trác Vân rất bình thản, vẻ mặt thản nhiên, giống như đang kể chuyện người khác, nhưng Trụ Tử nghe xong đã bật khóc.

"Đại ca tin muội không?"

Nàng vốn tưởng đại ca nàng sẽ nghĩ nàng uống lộn thuốc, hoặc té ngu người, thậm chí bị yêu quái quấn thân, nhưng đại ca nàng lại tin tưởng nàng không chút do dự.

"Nhị nha đáng thương của đại ca......" Trụ Tử vừa gạt nước mắt vừa khóc nói, "Đều do đại ca không tốt, không bảo vệ được muội, mới để muội rơi và tình cảnh như vậy........"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!