Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ trợn to mắt nhìn Trần Thanh Tùng đang khóc thút thít, lại quay đầu nhìn hai người bịt mặt còn lại.
Hai người kia nhìn nhau, trộm liếc Hạ Quân Bình một cái, rồi lột khăn che mặt xuống, chắp tay với huynh đệ Triệu Hoài An, lúng túng chào "Triệu đại ca, Triệu nhị ca, đã lâu không gặp!"
Triệu Hoài An tức giận níu cổ áo một người trong đó, giơ quả đấm lên, hung tợn hỏi
"Muốn làm gì? Hai huynh đệ ta gây tội với các ngươi lúc nào? Dám đánh lén?"
đ
"Ta, ta….." Thiếu niên kia vội vàng che mặt, nói "Triệu đại ca đừng đánh! A! ừng đánh mặt, đừng đánh mặt……"
Mấy thiếu niên này đều là con cháu nhà quyền thế ở Nghi Đô, làm thị vệ bên cạnh Yến thế tử, Triệu Hoài An sao có thể không đoán được ai phái bọn họ tới, chỉ muốn hù dọa một chút thôi, nhưng Triệu Hoài Kỳ lại không để ý nhiều đến vậy, tức giận xông lại, đánh một quyền lên lưng thiếu niên kia, giận nói
"Có gan thì đấu tay đôi với ta, lén lén lút lút làm gì? Tới đây, tới đây…."
Trần Thanh Tùng càng khóc dữ hơn, nhìn chằm chằm vào Hạ Quân Bình, vẻ mặt vô tội.
"Đừng đánh, đừng đánh….." Yến thế tử từ trong ngõ hẻm lộ ra nửa cái đầu, thấy vậy, bị dọa, không quan tâm mình có thể sẽ bị lộ, vội giơ ống tay áo che kín mặt, chạy ra giảng hòa,
"Tùng ca nhi, sao ngươi khóc dữ vậy, có thấy mất mặt không? Chẳng phải chính ngươi nói ngươi rất giỏi sao? Giờ mới qua mấy chiêu, đã…."
Yến thế tử chưa dứt lời, chợt thấy vết thương trên người Trần Thanh Tùng, sửng sốt, há miệng thật lâu vẫn không khép lại được, qua một hồi, mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói nhỏ, "A, nếu đao tiến về phía trước một tí nữa thì ngươi đã bị chém làm hai nửa rồi.
"Trần Thanh Tùng nghe vậy càng gào khóc dữ hơn. Triệu Hoài An và Yến thế tử xem như là bằng hữu lớn lên với nhau từ nhỏ, cũng không quá để ý tôn ti trên dưới gì, nghe vậy tức giận nhìn chằm chằm Yến thế tử, không nói gì. Yến thế tử sờ sờ mũi, thở dài một hơi, rồi xin lỗi rất thành khẩn,"Là ta sai, là ta sai!
Bọn hắn là do ta kêu tới, chỉ muốn đùa một chút với ngươi thôi, không ngờ khiến mọi người bị dọa đến vậy."
Dứt lời, Yến thế tử lại giơ ngón cái lên với Hạ Quân Bình, khen "An ca, biểu đệ của huynh rất giỏi! Tùng ca nhi luôn tự nhận mình là cao thủ giỏi nhất trong vương phủ, không ngờ vừa gặp Hạ đại thiếu đã bị lộ tẩy!"
Yến thế tử vừa nói chuyện vừa ngồi chồm hổm kiểm tra vết thương của Trần Thanh Tùng, sau khi xác định chỉ là vết thương ngoài da mới yên lòng, lại lặng lẽ đẩy Trần Thanh Tùng một cái, nói nhỏ "Đừng khóc, mau tìm chỗ nào đó thay quần áo đi, để lát nữa có ai đó nhận ra ngươi không cười chết mới lạ đó!
"Trần Thanh Tùng khụt khịt cái mũi, uất ức lau khô nước mắt, mím môi đứng lên, nhìn Hạ Quân Bình mấy lần, mới cúi xuống kiểm tra vết thương của mình. Quả đúng như Yến thế tử nói nhìn thì thấy ghê chứ thật ra chỉ bị thương ngoài da, hơi rỉ một ít máu thôi. Trong lòng Trần Thanh Tùng cũng hiểu được hôm nay là do mình sai, khiến Yến thế tử phải đứng ra nói chuyện giùm, chắp tay nói với Hạ Quân Bình,"Đa tạ Hạ đại thiếu đã nương tay!
"Thiếu niên này tuy hay khóc, nhưng không phải không biết đạo lý, bị Hạ Quân Bình gây thương tích, không chỉ không la to đòi báo thù, ngược lại biết nói cám ơn, cũng thật hiếm có! Hạ Quân Bình không ngu, lập tức cười nói"Là do ta quá sốt ruột, ra tay không biết chừng mực, đã thương tổn tới Trần công tử."
"Cái gì mà công tử, thiếu gia," Yến thế tử cười ha ha chỉ vào Trần Thanh Tùng nói
"Tiểu tử thích khóc này là thị vệ bên cạnh ta, tên Trần Thanh Tùng, bình thường chúng ta đều gọi hắn là Tùng ca, Quân Bình cứ gọi tên hắn là được rồi. Còn hai người này……" Yến thế tử lại chỉ vào hai thiếu niên còn lại, "Đây là A Bành và Hoành ca."
Hạ Quân Bình vội vàng chắp tay chào ba người kia. A Bành vuốt ót, nhìn Hạ Quân Bình hỏi, "Quân Bình, ngươi học võ công từ ai vậy? Đao thứ nhất đâm ngực, đao thứ hai đâm cổ, thật là….. uy phong quá! Nhưng ngươi cất đao ở đâu vậy?" nói xong, dòm khắp người Hạ Quân Bình xem hắn cất đao ở đâu.
Hạ Quân Bình chỉ khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, lòng bàn tay đã lóe lên ánh sáng lạnh. Mọi người nhìn kỹ thì thấy trong bàn tay phải của Hạ Quân Bình đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ ngắn dài chừng hai tấc. d. đ lê >quq$y don Thanh chủy thủ kia không giống như những thanh chủy thủ thông thường, chuôi khảm đầy đá quý, châu ngọc gì đó, mà toàn thân đen nhánh, không nhìn ra có điểm gì đặc biệt, nhưng khi lại gần, có thể cảm giác được thân nó tỏa ra khí lạnh, hiển nhiên không phải là vật chỉ để trang trí.
Mắt Yến thế tử lập tức sáng lên, chỉ vào thanh chủy thủ nói "Quân Bình kiếm ở đâu được vật tốt như vậy? Thanh chủy thủ này mang theo sát khí, sợ rằng đã uống không ít máu," Yến thế tử vươn tay định sờ một cái, nhưng tay chưa kịp đụng thì đột nhiên dừng lại, nghiêm túc hỏi, "Cái này sẽ không phải là một thanh thủy thủ "đã ra khỏi vỏ là phải thấy máu" chứ?
"Đao kiếm nổi tiếng trong truyền thuyết đều rất hung tàn, hễ ra khỏi vỏ là phải nhuốm máu. Cây chủy thủ này dày đặc khí lạnh, không biết có giống vậy không? Hạ Quân Bình cười cười, thản nhiên đưa cây chủy thủ cho Yến thế tử xem, nói"Đây chỉ là một thanh chủy thủ bình thường ta tìm được ở Ích Châu, không xem là nổi tiếng gì. Về phần uống máu gì đó….." Hạ Quân Bình nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng bóc,
"Đi lại trong giang hồ, sao có thể không dính máu?! Nếu không muốn bị chém, dĩ nhiên là phải chém trước, thế tử nói có đúng không?"
Lời này ý là….
Yến thế tử lập tức hiểu ý, mấy người còn lại cũng hiểu, ánh mắt nhìn Hạ Quân Bình lại trở nên phức tạp hơn một chút.
Triệu Hoài Kỳ thì che miệng nén tiếng khóc "Bình ca nhi chịu khổ rồi!
"Trần Thanh Tùng liếc Triệu Hoài Kỳ một cái, chịu khổ rõ ràng là người bị Hạ Quân Bình chém chứ! Mấy người này có thể nói là không đánh nhau thì không quen biết, bị Hạ Quân Bình"dạy dỗ
"một trận, ngược lại càng thêm thân không ít. Yến thế tử cũng không gạt bọn họ, nói thật,"Các ngươi cũng biết tính tình của biểu muội ta rồi đó, không biết nàng ta mua được ai, bắt được nhược điểm của ta, uy hiếp sẽ tố cáo với mẫu phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!