Bà lão giật mình nhìn Lữ Mộc, muốn mở miệng mắng chửi cậu, thì cậu không thèm đợi bà mở miệng đã tát bà một cái, không dùng lực nhiều lắm nên không đến mức tát gãy cổ bà.
Mau dừng tay.
Toàn Hiền cau mày tiến lên muốn ngăn lại, tuy bà lão mắng chửi người là sai nhưng dù sao cũng lớn tuổi hơn bọn họ nhiều, cậu đánh bà là không nên.
Cút. Lữ Mộc liếc Toàn Hiền, vừa vung tay lên, Toàn Hiền đã phun máu bay xa 3m.
Trần Thạc chạy tới đỡ Toàn Hiền, tức giận muốn nói đạo lý với Lữ Mộc đã bị Toàn Hiền kéo lại:
"Đứng đến đó, tớ còn tốt, không muốn chết thì đừng quản mấy người bọn họ."
Trần Thạc nghe vậy ngẩn người, nhìn Toàn Hiền lại nhìn Lữ Mộc và những người ở phía sau cậu vẫn luôn trong trạng thái bảo vệ, cuối cùng thở dài đỡ Toàn Hiền đứng qua một bên.
Lữ Mộc lại tát bà thêm cái nữa, cậu lạnh lùng nhìn bà lão đang hoảng sợ:
"Liêm là người bà có thể mắng sao? Tới, nói cho tôi bà muốn chết thế nào, hử?"
"Mày dám, mày dám ---- San San, Vĩ Vĩ, mấy đứa mau giúp bác dạy bảo tên này." Bà lão khóc hô nói với mấy đứa bé cùng thôn, nhưng dù bà kêu khóc thế nào cũng không ai để ý, thì ra mấy người này đã lén lút lui về cửa hàng tiện lợi khi thấy Lữ Mộc quăng Toàn Hiền đi.
Bà lão thấy không ai giúp mình, vì vậy chỉ Lữ Mộc:
"Mày, mày, đây là ngược đại người già, phạm pháp, phạm pháp phải vào tù ---- mày ---- ô ô --- uông --- oi - a (buông tôi ra)"
Hai ngón tay Lữ Mộc kẹp lấy đầu lưỡi bà lão rồi lôi ra ngoài, cảm thấy còn chưa đủ, vươn móng ta ra đâm thủng đầu lưỡi bà, dùng sức kéo ra ngoài, nguyên cái lưỡi bị kéo ra ngoài.
A--- Bà lão thét lên đau đớn rồi té thẳng xuống đất.
"Cái giá của việc mắng mỏ người đàn ông của tôi không chỉ đơn giản như vậy đâu." Lữ Mộc ngồi xổm, cầm bàn tay che miệng của bà ta, bẻ xuống, chỉ nghe răng rắc, bàn tay bà lão đã vặn vẹo bất thường.
Bà lão dần hết giãy dụa, thở hổn hển, dễ thấy được người đang quanh quẩn sát biên giới ngất xỉu.
Lữ Mộc cũng không vì vậy mà bỏ qua, cậu giơ tay lên dùng móng tay đâm vào huyệt vị của bà lão, bà lão sắp bất tỉnh lại đột ngột tỉnh táo lại.
Bà lão giãy dụa muốn lết đi chỗ khác, nhưng mới lết được mấy cái đã bị lôi trở lại, bà cũng không lết được nữa, chỉ có thể ngồi phịch tại chỗ, tận mắt nhìn thanh niên mặt không đổi sắc xé miệng bà, lại đâm thủng bụng bà, sau đó còn lôi ra tim bà, mãi đến khi tim bị bóp nát bà mới có thể như mong muốn nhắm mắt lại.
Mộc Mộc.
Thương Liêm cầm một chai nước tới bên cạnh Lữ Mộc.
Rửa tay. Nói rồi kéo Lữ Mộc vẫn còn ngồi chồm hổm dưới đất, kéo bàn tay đầy máu tươi của thanh niên tới trước mặt mình, đổ nước cẩn thận rửa sạch cho cậu, mà suốt quá trình Mạnh Dương ngoan ngoãn như một bé con vậy, cậu đưa hai tay ngoan ngoãn mặc cho Thương Liêm lăn qua lộn lại rửa sạch.
"Được rồi, đi thay quần áo."
Thương Liêm vứt cái chai không đi, kéo tay Lữ Mộc qua, quay qua lấy quần áo Đại Nữu sớm chuẩn bị xong rồi kéo cậu vào cửa hàng tiện lợi, mà mấy người trốn trong đó thấy hai người đi vào, chân mềm nhũn lăn ra ngoài.
"Chậc chậc chậc, thân mật từng giây từng phút, không phân thời gian, đội trưởng đây là muốn tức chết cẩu độc thân a."
Đoạn Phàm véo cổ họng, nũng nịu oán giận, chỉ là nụ cười trên mặt làm thế nào cũng không thu lại được, tình cảm của đội trưởng và chị dâu tốt, bọn họ đều vui mừng.
Quả Tuấn vỗ vỗ vai Đoạn Phạm:
"Được rồi, cậu cũng đừng hâm mộ, còn có chuyện chưa xử lý xong đấy."
Chuyện gì? Đoạn Phàm mờ mịt, người đáng chết không phải đã bị giết rồi sao.
Hoa Thư đỡ trán:
"Đổ xăng, đều đi đổ xăng cho tôi, chúng ta phải lập tức rời đi, máu tươi ở đây quá nồng hơn nữa nhiều tang thi tản ra mùi thối rữa như vậy, chắc chắn đội trưởng sẽ không ở đây qua đêm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!