Hai mẹ con Cố Loan Loan tay nắm tay, Diệp Cửu Chiêu và Tôn Hạo Dương theo ở phía sau.
Nhà bọn họ ở thành phố C, thuộc về gia đình bậc trung, không tốt cũng không xấu, có phòng ở, có mặt tiền làm cửa hàng, nhưng chỉ vừa đủ chi tiêu, không tiết kiệm được bao nhiêu.
Ở tại tầng hai, đẩy cửa ra, bên trong trang trí nhã nhặn, bày biện vài bình hoa tranh chữ, đời trước anh đã biết rõ, ba của Cố Loan Loan là một người nho nhã.
Diệp Cửu Chiêu đi theo bước vào cửa, cô gái phía trước đột nhiên nhảy dựng lên, hô: "Ba!"
Cô hướng về phía người đàn ông ngồi trên sofa, ba Cố cười tít mắt, gật đầu mỉm cười với bọn họ. Lại vỗ vỗ Cố Loan Loan, bất đắc dĩ nói: "Con đó, các bạn học đều đang nhìn kìa."
Loan Loan lúc lắc đầu, nhếch miệng, làm nũng.
Diệp Cửu Chiêu hơi bất ngờ,
--ll.. ll..e,,. quy,,, do,,,n
----anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Cố Loan Loan. Chính là vào lúc kết hôn với Đỗ Quân Khôn, cũng là nụ cười rụt rè, gượng gạo.
Là vì kiếp trước ba Cố qua đời, không còn ai bao dung cho tính tùy hứng của cô ấy sao? Kiếp trước cô ấy vội vàng kết hôn với Đỗ Quân Khôn là vì lý do gì?
Đột nhiên có rất nhiều nghi hoặc ùn ùn kéo đến, Diệp Cửu Chiêu hơi choáng váng, lắc lắc đầu, nỗ lực đè ép nó xuống.
Mà lúc này ba Cố liền tiếp đón bọn họ: "Hai bạn học ngồi đi, giờ cũng tối, đã vất vả rồi." Lại nói với Cố Loan Loan: "Loan Loan, đi chuẩn bị cơm cho các bạn học ăn đi, chắc chắn là đói bụng rồi."
"Vâng." Cố Loan Loan đứng lên, đi theo mẹ Cố.
Diệp Cửu Chiêu và ba Cố mặt đối mặt, Tôn Hạo Dương vô tri vô giác ngồi ở bên cạnh.
"Bác trai, bác khỏe ạ. Cháu tên là Diệp Cửu Chiêu, là bạn học của Loan Loan."
Cố Loan Loan đối với Cố Hoa Nhiễm mà nói, chính là cô công chúa nhỏ, là bảo bối trên đầu quả tim. Có một ngày đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, có ý đồ vươn dài tay, vớt mất bảo bối của ông, cho nên……
"Bạn học Diệp à, bao nhiêu tuổi?"
"22 tuổi ạ."
"À, Loan Loan mười tám tuổi, vừa mới thành niên."
Diệp Cửu Chiêu cười, đáp: "Vâng, Loan Loan mười tám tuổi, mới thành niên."
Nụ cười của ba Cố cứng đờ, ngồi gác chân phải lên chân trái, nói: "Con gái ở trong lòng ba mẹ, trước sau vẫn là một đứa bé."
Diệp Cửu Chiêu cong môi cười, đáp lại: "Đứa bé cũng phải có ngày trưởng thành ạ."
Cố Hoa Nhiễm càng đen mặt.
"Loan Loan của chúng tôi luôn lưu luyến gia đình."
"Thành phố C khá tốt ạ."
"……" Đây là có ý tứ tới cửa rồi hả? Ba cậu có biết không?!
Diệp Cửu Chiêu thấy ông không nói lời nào, vươn tay cầm ấm trà trên bàn, đảo khách thành chủ, rót cho ông một chén nước. Anh thật sự không thèm để ý về sau ở đâu, Loan Loan ở đâu, anh liền ở đó.
"Bác trai.... Thân thể của bác......"
Cố Hoa Nhiễm nhấp một ngụm nước ấm, thân thể ông không tốt, chỉ thức một đêm là cả người khó chịu, đau đầu.
"Có vài bệnh vặt, không sao cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!