"Hết vé rồi? Nhanh vậy ạ?" Cố Loan Loan ngẩn ngơ nhìn người bán vé.
Đối phương mất kiên nhẫn nói: "Quốc Khánh đông khách."
Bước chân Cố Loan Loan cứng đờ rời đi, cô mong chờ một tháng, ra khỏi cửa lại không mua được vé ư?!
Tân sinh viên, quả nhiên còn quá ngây thơ!
Ủ rũ đi về trường, lấy di động ra, gọi: "Mẹ à, Quốc Khánh này con không về ạ."
"Sao lại không về?" Giọng nói của mẹ Cố cũng có vài phần buồn khổ.
"Không mua được vé ạ....."
"Không sao, không sao, nghỉ đông rồi về."
"Thân thể ba thế nào ạ?"
"Kha khá, giờ đang ngủ rồi."
Cố Loan Loan có chút trầm ngâm, gần đây mẹ cô hẳn là khá vất vả, vừa phải đi làm lại phải chăm nom ba Cố.
"Loan Loan, không có việc gì, nghỉ đông trở về cũng giống nhau, không lâu nữa đâu."
"Vâng, mẹ chú ý thân thể, tự chăm sóc cho bản thân ạ."
*****
Buổi tối hơn chín giờ, Loan Loan lăn qua lộn lại ở trên giường, --,,.. ll..q,,,d.. oonnnn
----Nạp Thấm nhìn cô, nói: "Không có việc gì, không phải chúng mình đều ở lại sao? Cậu không phải cô đơn một mình đâu."
"A a a!" Cố Loan Loan như phát điên. Di động đột nhiên kêu vang một tiếng, lấy qua mở ra, là tin nhắn của Diệp Cửu Chiêu.
[ Quốc Khánh em có về nhà không? ]
Cố Loan Loan càng không vui, bĩu môi, tay nhanh chóng gõ chữ.
[ Không về, không có vé. ]
Hơn mười giây sau, di động lại rung một cái.
[ Không mua được vé à? Thật tốt quá. ]
Vẻ mặt Cố Loan Loan đầy khó tin, quá tốt ư?
[??? ]
[ Là thế này, bọn anh định đi du lịch tự túc đến tỉnh S vào dịp Quốc Khánh, đang thiếu một hướng dẫn viên, em có sẵn lòng dẫn bọn anh đi tham quan thành phố C không? ]
Du lịch tự túc? Hai mắt Cố Loan Loan sáng lên, tay hơi run, kích động nhắn lại.
[ Chỉ là em cũng không rành đường lắm....]
[ Em có biết hết những quán ăn vặt trong phố lớn ngõ nhỏ không? ]
Thấy tin này, đôi mắt cô đã lấp lánh như ánh sao.
[ Biết! Biết tương đối, để em đưa các anh đi! ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!