Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn bọn họ.
Đôi mắt Liễu Nghệ sưng đỏ, trên mặt hiện lên đủ loại cảm xúc, cuối cùng chỉ còn tiếng hỏi cứng đờ: "Thật sao?"
"Ừ, ngày mai đi đăng ký."
Cuối cùng, tất cả cảm xúc đều hóa thành nước mắt, Liễu Nghệ xoay người ôm lấy Trình Trang, anh ta nhẹ nhàng ôm lại, nhắm chặt hai mắt.
Cố Loan Loan cuống quít cúi đầu, nhìn về phía Nạp Thấm, chỉ thấy cô ấy run rẩy buông tay, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Cô tới đây là vì muốn để Liễu Nghệ xả hận, cô bị đánh thế nào cũng được, bản thân phạm lỗi, xứng đáng gánh vác tất cả hậu quả.
Nhưng một lời cầu hôn của Trình Trang đã khiến tất cả việc cô làm thành một sự chê cười. Những buổi tối ngồi so rượu ở quán ven đường, những ngày tháng anh ầm ý, tôi náo động, giống như đều biến thành cây gậy rắn chắc đánh lên đầu cô.
……
Liễu Nghệ được Trình Trang đưa đi bệnh viện, hai người Cố Loan Loan đưa Nạp Thấm đi khám, thân thể không có gì đặc biệt nghiêm trọng, nhưng tổn thương trong lòng không biết phải mất bao lâu mới có thể lành lại.
Các cô gọi xe trở về, Cố Loan Loan ở cửa đợi một chút, Diệp Cửu Chiêu đã tới.
"Mình vào gặp Trang Tử đi."
Diệp Cửu Chiêu dắt tay cô, với cá nhân anh mà nói, là không muốn Cố Loan Loan tham dự vào, chính anh cũng không muốn dây vào chuyện phức tạp này.
Nhưng Nạp Thấm là bạn cùng phòng với Loan Loan, tình cảm khá tốt, cô không thể mặc kệ nên anh cũng để cô tùy ý.
"Cậu nghĩ kỹ rồi?"
Trình Trang sững người một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hít sâu một ngụm thuốc, đáp: "Ừ." Âm tiết này rất thấp, rất khẽ.
"Đưa cái này cho cô ấy giúp mình." Trình Trang ngẩng đầu, móc một dụng cụ mở nắp chai từ trong túi ra, đôi mắt anh ta đỏ hồng, bên trong hiện lên ánh nước lấp lánh.
Cố Loan Loan vươn tay, Diệp Cửu Chiêu túm được.
"Có ý nghĩa sao?"
Trình Trang sửng sốt, tự giễu cười cười, lại thu trở về.
"Trình Trang! Trình Trang!" Người trong phòng bệnh kia có lẽ đã dậy, không thấy anh ta liền gân cổ lên hô to.
Diệp Cửu Chiêu dắt Loan Loan, chậm rãi đi ra ngoài.
"Đừng nghĩ gì cả." Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, sống lại một đời, anh thật sự trở nên lạnh nhạt, những chuyện xảy ra gần đây, anh lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Ý nghĩ duy nhất, chỉ có……
"Loan Loan, em đã quên hôm nay là ngày gì sao?"
"Hả?" Cố Loan Loan còn ngơ ngác, hôm nay là ngày gì?
Cô đang định lát nữa quay về trường xem Nạp Thấm.
"Sinh nhật em đấy." Mấy người kia dây dưa, khiến cho bữa tiệc sinh nhật mà anh chuẩn bị cho cô bị hủy, buổi chiều vốn muốn cho cô một bất ngờ, nhưng cô lại đi tìm Nạp Thấm.
Tuy sinh nhật hai mươi tuổi là quan trọng, nhưng đối với Cố Loan Loan mà nói, nếu như không đi tìm bạn cùng phòng, lương tâm cô sẽ cắn rứt.
"Nhưng mà, em phải đi thăm cậu ấy."
Diệp Cửu Chiêu hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi nói: "Ba người họ dây dưa không rõ, em cũng chẳng thể khuyên được, chi bẳng để cô ấy tự nghĩ thông đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!