Chương 22: Thích!

"Cho anh ấy một bát súp đỏ!" Cố Loan Loan cười với anh, bàn tay thả dưới bàn của Diệp Cửu Chiêu nắm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay.

Chưa đến vài phút, chủ quán đã bưng đồ lên, mấy bát canh đỏ rực, Cố Loan Loan rất vui, Diệp Cửu Chiêu thì nhíu chặt mày.

"Anh không ăn được cay à?" Cố Loan Loan nhìn về phía anh, anh nhíu chặt mày như vậy, là không ăn được cay sao?

Diệp Cửu Chiêu lắc đầu, cầm đôi đũa, gắp đồ vào mồm.

Loại thức ăn vừa đầy dầu mỡ lại cay này, về sau nhất định phải nghĩ cách để cô ăn ít đi. Lấy thân thể làm trọng, anh không muốn sau này thân thể cô có vấn đề gì, bọn họ phải cùng nhau sống lâu trăm tuổi.

"Ngài Diệp là đang khinh thường đồ ăn trong quán nhỏ sao?"

Trương Thành cười nhạo một tiếng, tuy cậu không hiểu biết Diệp Cửu Chiêu, nhưng không gây trở ngại đến việc cậu biết quần áo trên người anh toàn dùng đơn vị là hàng chục ngàn.

"Vấn đề không phải là cách nhìn mà là về khẩu vị, mọi người đều có sở thích riêng, thích đồ ăn, thích người khác, đều là như vậy."

Nụ cười của Trương Thành cứng đờ, ý tứ trong lời nói của Diệp Cửu Chiêu quá rõ ràng, chỉ kém chưa nói thẳng ra, Loan Loan thích Diệp Cửu Chiêu anh, mà không phải là Trương Thành cậu.

Hai chàng trai đang thầm giao đấu, hai cô gái lại chẳng cảm giác được gì, chỉ chú ý tới……

"Anh Cửu, anh không thích cái này à?"

Diệp Cửu Chiêu cười cười, nhẹ nhàng ghé sát bên tai cô, nói: "Anh Cửu chỉ thích em."

Khuôn mặt già nua của Cố Loan Loan đỏ lên.

Chờ bọn họ ăn cơm xong, liền tách ra, Cố Loan Loan tiễn Diệp Cửu Chiêu, Trương Thành và Tịch Duyệt đi về trước.

Dọc đường đi Trương Thành chỉ im lặng, Tịch Duyệt vỗ nhẹ bờ vai cậu, trên mặt thì nở nụ cười trấn an, trong lòng lại như đao cắt.

Bắt đầu từ cấp một, trong mắt Trương Thành chỉ có Loan Loan, trong lòng cũng chỉ có Loan Loan, bất kể cô làm cái gì, cậu đều không chú ý đến.

Nhưng nào có cách khác đâu, cô thích cậu, đã thích sáu năm rồi.

Diệp Cửu Chiêu xuất hiện, Trương Thành liền để ý, làm cô đau lòng không thôi, nhưng trong đó lại có chút vui sướng, có phải chứng minh cô còn có hi vọng hay không?

Mà bên này, nói là Cố Loan Loan tiễn Diệp Cửu Chiêu, anh lại nắm tay cô đi về hướng nhà cô.

"Không phải để em tiễn anh sao?"

Diệp Cửu Chiêu lắc đầu, đáp: "Nói như vậy chỉ là muốn cùng em ở riêng một lúc, anh đi xe đến đây mà."

Vừa mới ăn cơm xong, Diệp Cửu Chiêu nói phải đi về, Cố Loan Loan muốn tiễn anh, hai người mới đi riêng, kết quả……

Trừng anh một cái, anh còn cười, duỗi tay kéo lại, kéo khóa áo khoác, trùm cô ở bên trong, dùng áo khoác bao lại.

Hôm nay quá lạnh, giờ học sinh đã tan học, con đường này không có ai, Cố Loan Loan liền yên tâm, thoải mái mà vùi trong áo khoác của anh.

Vóc dáng anh cao, chiều cao của cô ở phía nam cũng không thấp, nhưng so với anh lại kém xa.

"Như này giống như ông chú kỳ quái và cô thiếu nữ xinh đẹp nhỉ?" Cố Loan Loan nhìn bóng người in trên cửa kính của một tiệm cafe, nói. 

Diệp Cửu Chiêu lớn lên cao ráo, ăn mặc thành thục, chính cô thoạt nhìn lại như nhỏ tuổi.

Diệp Cửu Chiêu cúi đầu, hôn một cái lên gương mặt cô, đáp: "Cô nhóc lém lỉnh!"

Cố Loan Loan nhếch miệng cười, thoát khỏi áo khoác của anh, chạy đi, trong miệng còn hô: "Ông chú kỳ quái!"

Diệp Cửu Chiêu cười, đuổi theo cô, băng thiên tuyết địa (băng trên trời, tuyết dưới đất), trên con đường quạnh quẽ này được lấp đầy bằng tiếng cười của bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!