Chương 20: Ghen

Cố Loan Loan cũng nở nụ cười, Trương Thành, Tịch Duyệt là hai người bạn tốt nhất của cô. Tịch Duyệt học ở phương bắc, là bạn cấp hai.

Trương Thành thì lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ là vào đại học thì cậu phải xuất ngoại. Ông bà nội của cậu sống cùng một tầng nhà với cha mẹ Cố Loan Loan. Khi còn nhỏ, Trương Thành đã sống cùng ông bà. Từ nhỏ đến lớn, cậu bạn này không khác gì anh trai của cô.

"Còn tưởng rằng cậu không trở lại!" Cố Loan Loan đẩy cậu một cái, trong lơ đãng hai người đã làm động tác quen thuộc này.

"Năm mới đương nhiên phải về rồi, các cậu tưởng tượng sao được!" Trương Thành nhếch miệng cười, nụ cười như ánh dương của cậu khiến người ta vô thức cười theo.

"Đi đi đi, chúng ta lên xe rồi nói!"

Địa điểm họp lớp cách không xa, có mời hai giáo viên cùng nhau ăn bữa cơm.

"Chuyên ngành của cậu học thế nào?" Trương Thành hạ giọng hỏi cô, lúc này đám con trai đang tán gẫu, nói được rất là vui sướng, các nam sinh khác thì vội vàng rót rượu mời thầy giáo.

"Khá tốt, mình rất thích, cậu thì sao? Ở nước ngoài thế nào?"

Trương Thành gật gật đầu, chỉ nhếch miệng cười, thoạt nhìn vô tâm vô phế, không có gì ưu sầu.

Một người ở nước ngoài thì cuộc sống không tốt lắm, ông bà nội cậu ở thành phố C, cha mẹ ở thủ đô, mà cậu thì ở biển rộng bên kia.

"Chăm sóc tốt cho mình đấy." 

Cố Loan Loan dặn dò một câu, Trương Thành đột nhiên cười ha ha.

"Cậu cười cái gì?"

"Đột nhiên nhớ lại ngày đầu tiên chúng ta đi học." 

Cố Loan Loan sửng sốt, rồi cũng cười theo.

Ngày đầu tiên bọn họ đi nhà trẻ, buổi sáng hai tiết, hai người học xong một tiết tưởng không phải học nữa.

---ll,, eequy,,,, don,,,,,, Cô giáo không nói gì thêm, hai người liền lén chạy về nhà, nửa đường gặp phải Cố Hoa Nhiễm đang đi đón con gái, lại bị dẫn về trường.

Một chiếc xe đạp kiểu cũ, phía trước có một đòn gánh, hai người một trước, một sau, mặt xám mày tro lại trở về trường học.

"Phụt, ha ha ha ha ha ha"

"Cậu còn cười, là cậu nói có thể đi rồi." Trương Thành nói xong, liền thấy cô cười càng thêm vui vẻ.

"Phải không? Mình nói? Mình không nhớ rõ lắm."

Trương Thành tiếp tục cười, trong lòng lại có vài phần phiền muộn, cậu luôn nhớ rõ từng chuyện từ lúc còn bé đến khi lớn lên của bọn họ……

Ăn cơm xong, thầy giáo liền đi về, học sinh lại tổ chức thành đoàn đi KTV, mấy bạn học hăng say độc chiếm mic hát liên hồi. Ba người Cố Loan Loan, Trương Thành, Tịch Duyệt ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

"Mấy ngày nữa chúng ta về trường tiểu học thăm quan chút đi."

"Được! Mình không thành vấn đề." Cố Loan Loan lập tức đồng ý.

Tịch Duyệt cũng gật đầu, lúc này di động của Cố Loan Loan vang lên, cô lấy ra, nhìn thông báo, vô thức hé miệng cười đến thực ngọt.

"Mình…... MÌnh ra trước nhận điện thoại." Trong giọng nói cũng mang theo hai phần thẹn thùng.

"Loan Loan……Yêu đương sao?" Trương Thành hỏi, chàng trai hay cười này, lại là lần đầu tiên mất đi vẻ tươi cười.

"Không rõ lắm." Tịch Duyệt lắc đầu, lại hỏi: "Cậu còn chưa chuẩn bị thổ lộ sao?"

"Mấy năm nay mình ở nước ngoài, không thể làm bạn với cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!