Chương 1: (Vô Đề)

"Lâm Đồng mai là kỉ niệm 100 ngày chúng ta hẹn hò nhớ mua quà cho em đấy." 

Một người con gái đang nũng nịu bên cạnh người con trai mang tên Lâm Đồng kia. 

"Xin lỗi Nguyệt Ánh nha mai anh bận rồi." Lâm Đồng xoa đầu cô.

Cô bĩu môi" Suốt ngày bận, có phải anh đi với con nào không?"

Lâm Đồng có chút chột dạ, nuốt nước bọt " Cả đời này chỉ có mình em."

"Nếu có thì em sẽ xé xác ả ra."

"Được rồi, em vào nhà đi bảo bối." Lâm Đồng đẩy cô vào nhà. Khi đã đi xa cầm điện thoại gọi cho một số mà anh đã mong gọi từ lâu.

"Alo em nghe."

"Bảo bối à mai mình cùng đi chơi rồi buổi tối..."

"Em biết rồi, anh cứ chuẩn bị đồ đi."

"Địa điểm như cũ nhé."

"Em đang mệt cúp máy trước nhé"

Lâm Đông cúp máy nhìn lại ngôi nhà của Nguyệt Ánh lần cuối. Tình yêu của anh dành cho cô tất cả chỉ là giả tạo. Tất cả chỉ vì thương hại cô là cô nhi. 

Đàn ông lúc nào cũng nào vậy. Một khi đã chơi chán thì sẽ bị vứt bỏ. Mặc dù Lâm Đồng chưa xơi được cô dù có hơi tiếc nhưng không sao.

Nguyệt Ánh đi vào nhà, căn nhà tối tăm lạnh lẽo khác biệt với bên ngoài. Nơi này chỉ có mình cô sinh sống. Nơi này rất nhỏ chỉ nhưng đủ sống cho cô.

Vì là cô nhi từ nên sau khi trưởng thành Nguyệt Ánh chuyển ra ngoài sống riêng. Cô sống nhờ các công việc làm thêm như Giao đồ ăn, rửa bát hộ,.... Hầu như cô làm hết tất cả các công việc có thể làm.

Bật chợt điện thoại trong túi quần chợt rung lên. Cô nhanh chóng lấy ra, đó là số của bạn cô, người bạn duy nhất và thân thiết nhất.

Vì cái thân phận là cô nhi nên không ai chơi với cô cả. Tuy nhiên cô cảm thấy như vậy quen rồi. Nhiều lúc có hơi tủi thân thôi.

"Alo mình nghe nè."

"Nguyệt Ánh mai đi chơi đi, mình bao."

"Thôi cậu giúp mình nhiều rồi." 

" CÓ ĐI KHÔNG HẢ? Không phải tự dưng mình bao cậu đâu chả qua là do hôm nay sếp thưởng thôi."

"Được rồi mình đi."

"Phải thế cứ."

"Mình cúp máy trước đây." Nguyệt Ánh cúp máy và để điện thoại vào lại túi. Hít một hơi thật sâu " Nguyệt Ánh mày cũng nên đi chơi 1 bữa đi."

Tại buổi hiện, cô mặc một chiếc quần bò phối với chiếc áo sơ mi và cái chiếc túi ngày nào cô cũng cầm theo. Mấy cái này do Lâm Đồng tặng cho cô.

"Mình đến rồi đây. Wow hôm nay Nguyệt Ánh cậu cũng biết ăn mặc đó nha. Như này có phải hơn không."

"Cậu đang khen hay đang mỉa mai tớ vậy?" 

"Khen mà. Đi thôi." Tô mạn đẩy người của Nguyệt Ánh vào bên trong nhà hàng. Họ dự định ăn tối rồi xem sao băng ở quảng trường.

Có người nói khi thấy sao băng điều ước sẽ thành hiện thực, thế nên cô rất mong chờ nó. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!