Người đến càng lúc càng đông.
Có chuyện gì vậy?
"Thế tử phi sẽ đánh đàn."
"Nghe nói sẽ đánh bài Phượng cầu hoàng, thế tử phi rất tự tin với tài đàn của mình."
Ta: ...
Không phải, ta chưa nói gì mà.
Không ngờ Quý phi nương nương cũng ở gần đó, bị thu hút, hứng thú bước đến, nói muốn nghe ta đánh đàn.
Ta bị đẩy lên cao, không còn đường lui.
Dù ta đã học đàn gấp rút mấy tháng qua, nhưng chỉ là bề nổi, ta không có tài năng âm nhạc, hôm nay đánh chắc chắn sẽ lộ tẩy.
Ta mặt không biểu cảm đứng tại chỗ, trong lòng thì lo lắng. Hay là giả vờ ngất? Tuy có hơi mất mặt, nhưng cũng là cách.
Định lăn ra ngất, bỗng nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài vòng người.
Thời Chi.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng.
Tiêu Hàn Lâm đi qua đám đông đến chỗ ta, Hạ Vãn Nhi ngơ ngác nhìn hắn, nhẹ giọng gọi: Biểu ca.
Tiêu Hàn Lâm nhìn nàng ta, không nói gì.
Hạ Vãn Nhi cắn môi, mắt hơi đỏ.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã đến bên ta, nhẹ nhàng vỗ vai ta, nói với Quý phi nương nương:
"Nương nương, Thời Chi mấy ngày trước trong phủ không may bị thương ở tay, hiện tại không thể đánh đàn."
Quý phi nương nương không vui:
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Tiêu Hàn Lâm tiếp tục:
"Nhưng Thời Chi từng dạy thần cách đánh đàn, nếu nương nương không chê, thần nguyện đánh thay nàng một khúc."
Sắc mặt Quý phi nương nương dịu đi: Như vậy cũng được.
Mọi người xôn xao.
Trước giờ chưa ai từng nghe Tiêu thế tử đánh đàn, hôm nay cũng xem như mở mang tầm mắt.
Cung nữ mang đến đệm ngồi cho Tiêu Hàn Lâm, hắn ngồi xuống, đặt cây đàn lên gối.
Ta đứng không xa nhìn hắn.
Tiêu Hàn Lâm nhận ra ánh mắt của ta, ngẩng đầu cười nhẹ với ta.
Giống như an ủi.
Ta cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!