Chương 7: (Vô Đề)

Ta giả vờ hiểu chuyện.

Tiêu Hàn Lâm sững sờ một chút, nhẹ nhàng nói:

"Không sao, nếu nàng thực sự không yên tâm, có thể ở lại, ta đi dự yến sẽ thay nàng xin lỗi nương nương, nương nương rộng lượng, sẽ không trách tội đâu."

Thật lòng muốn nghĩ cho ta?

Hay là muốn đuổi ta đi để làm việc mờ ám?

Thế thì ta càng phải về.

Ta giải thích thêm:

"Ngày mai trong yến thưởng hoa có không ít quý nhân, họ tiếp xúc với nhiều thần y danh tiếng, ta muốn hỏi thăm thêm..."

Tiêu Hàn Lâm gật đầu: Nàng nói đúng.

Hắn không bàn thêm, quay đầu vén rèm nhìn ra ngoài.

"Thời Chi, nàng nhìn kìa, kẹo hồ lô đó thật thú vị, nàng có muốn không?"

Ngoài cha ta, chưa ai gọi ta như vậy, ta có chút không quen.

Khi hắn nhìn lại, ta lắc đầu.

Một lát sau:

"Thời Chi, nàng nhìn kìa, có người biểu diễn xiếc khỉ, nàng có muốn xuống xem không?"

Người này sao tự nhiên lắm lời vậy?

Ta lại lắc đầu.

Tiêu Hàn Lâm nhìn ra ngoài, đột nhiên mắt sáng lên:

"Thời Chi, bên kia có bán thỏ, ta đi mua một con cho nàng nhé."

Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã bảo phu xe dừng lại, tự mình nhảy xuống xe ngựa.

Ta chớp mắt, đột nhiên nghe tiếng phu xe nói.

"Thế tử gia vì dỗ thế tử phi mà mất nhiều công sức, tình cảm của hai vị thật đáng ngưỡng mộ."

À, ta hiểu ra.

Tiêu Hàn Lâm đang dỗ ta vui vẻ?

Ta chưa từng được ai dỗ dành, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Tiêu Hàn Lâm nhanh chóng quay lại, đưa cho ta một con thỏ nhỏ, trắng muốt, mắt đỏ.

Ta vuốt ve con thỏ, ánh mắt lấp lánh.

Tiêu Hàn Lâm hỏi: Nàng thích không?

Không thích. Ta nói,

"Thỏ là loài động vật yếu ớt, trên cánh đồng là mục tiêu săn mồi của nhiều loài chim và thú dữ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!