Lúc này, trong từ đường.
Tiêu Hàn Lâm từ dưới đất đứng lên, vận động đôi chân đang đau nhức.
Lão Hầu gia từ ngoài cửa bước vào, liếc nhìn hắn một cái.
Quỳ xong chưa?
Quỳ xong rồi.
Lão Hầu gia không biết nghĩ đến điều gì, không nhịn được cười.
"Cô con dâu mới này của con thú vị thật." Lão Hầu gia hỏi hắn,
"Bình thường nó cũng điệu bộ thế này à?"
Điệu bộ?
Tiêu Hàn Lâm nhắc lại, khóe miệng khẽ nhếch,
"Cha không thấy đáng yêu chân thật à?"
Chân thật đến mức có thù phải trả.
Lão Hầu gia nhìn con trai mình một cái, không nói gì, tự mình đi vào sâu trong từ đường:
"Con lại đây, ta có việc muốn dặn dò con."
08
Cha ta bị bệnh.
Khi nhận được thư từ Tống phủ, ta đã vô tình làm đổ chén trà.
Tiêu Hàn Lâm lúc này lại tỏ ra khá tử tế, hắn ra lệnh cho người thu xếp hành lý cho ta.
"Nàng đừng lo lắng, ta sẽ cùng nàng về Tống phủ. Nếu Tống tướng quân bệnh nặng, nàng ở lại Tống phủ một thời gian cũng không sao."
Ta dần lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn Lâm, khẽ cảm ơn.
"Chúng ta đã thành thân, đừng khách sáo như vậy nữa."
Nói xong, hắn bước ra ngoài, gọi người chuẩn bị xe ngựa.
Nhìn theo bóng lưng hắn, ta có chút băn khoăn.
Tiêu Hàn Lâm, người này ta thật sự không hiểu nổi.
Khi trở về Tống phủ, ta vào thăm cha.
Cha ta thực sự đã bị bệnh, trông gầy đi nhiều, khuôn mặt trước kia có chút thịt nay đã hóp lại.
Nhìn cha như vậy, ta không khỏi đỏ mắt.
"Thời Chi à, con ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với thế tử."
Ta có chút ngạc nhiên.
Hai người họ có chuyện gì để nói chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!