Khi thanh kiếm của thích khách đ.â. m vào n.g.ự. c Tiêu Hàn Lâm, ta đã đá chiếc ghế bên cạnh qua, ghế đập vào thích khách khiến hắn ngã xuống đất.
Ta nhanh chóng tiến lên, nhặt thanh kiếm trên đất và lao vào.
Chẳng mấy chốc, thích khách đều ngã xuống.
Có một tên thích khách định trèo qua cửa sổ chạy trốn, ta nắm chân hắn kéo lại, rồi đập đầu hắn xuống đất thật mạnh.
Cả bọn còn thoi thóp thở.
Ta lần lượt làm trật khớp hàm của chúng, ngăn chúng tự sát bằng thuốc độc.
Khi thị vệ Hầu phủ đến, ta co ro trong góc, run rẩy, còn Tiêu Hàn Lâm ngồi trên ghế, ngơ ngác như tượng gỗ.
Đội trưởng thị vệ khen ngợi:
"Thế tử gia võ nghệ cao cường! Bọn trộm vặt này thật dễ đối phó!"
Tiêu Hàn Lâm nhìn ta với ánh mắt phức tạp, rồi vẫy tay cho thị vệ dẫn người đi.
Thư phòng lại chỉ còn hai chúng ta.
Ta không cần phải giả vờ nữa.
Ta đứng dậy, phủi váy, nhặt tờ thư hòa ly rơi trên đất, nhìn qua từ đầu đến cuối.
Viết không tồi.
Ta cắn đầu ngón tay, ấn dấu tay lên đó, rồi cười với Tiêu Hàn Lâm:
"Thế tử gia, chúng ta nói tiếp chuyện chưa xong, thư hòa ly này, đến lượt ngài rồi."
Hắn ngẩng lên nhìn ta.
Dường như hắn đang nhìn xuyên qua ta mà thấy ai đó khác.
"Thế tử gia, coi như là báo đáp ta đã cứu mạng ngài, thư hòa ly này ngài..."
Ta nói đến nửa chừng thì khựng lại.
Tiêu Hàn Lâm, người luôn tao nhã, cầm thư hòa ly lên, rồi vo lại nhét vào miệng nhai.
Ta: ……
Hắn từ tốn uống một ngụm nước.
"Thư hòa ly gì chứ, ta chưa từng nghĩ sẽ hòa ly với thế tử phi, thế tử phi chẳng phải đã hiểu lầm sao?"
Hiểu lầm cái chân nhà ngươi!
Ta chưa từng biết Tiêu Hàn Lâm còn có mặt vô lại như vậy.
Ánh nến lấp lánh, hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt là một nụ cười không thể che giấu.
Ta không bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, chỉ hơi nheo mắt lại.
"Tiêu Thế tử, ngài đừng có đùa ta."
"Tại sao ta phải đùa nàng?" Tiêu Hàn Lâm lại trở về vẻ lãnh đạm thường ngày,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!