Chương 2: (Vô Đề)

Ngày rời khỏi biên cương, ta quay đầu nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ nơi chân trời.

Cảnh sắc đậm đà ấy, sau khi trở về kinh thành ta không còn được thấy nữa.

Kinh thành thực sự phồn hoa, nữ tử đoan trang, nam tử tuấn tú, khắp nơi đều xa hoa, mê hoặc lòng người.

Cũng sau khi trở về kinh thành, ta mới biết, người kinh thành vẫn nghĩ rằng tiểu thư nhà họ Tống này luôn được nuôi dưỡng ở Giang Nam.

Còn nói ta từ nhỏ đã học cầm kỳ thi họa, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, dáng vẻ yểu điệu, tính tình ôn nhu dịu dàng.

Ta kinh ngạc chạy vào thư phòng của cha.

"Người truyền ra ngoài?"

Cha có chút ngượng ngùng gãi mũi:

"Cha cũng có chút lòng hư vinh, ai mà không muốn con gái mình được người ta khen ngợi!"

Thế là đẩy ta vào rắc rối.

Không trách được hoàng đế đột nhiên nhớ ra muốn định hôn ta với vị công tử phong lưu đệ nhất, Tiêu Hàn Lâm.

Hóa ra ở kinh thành ta lại có danh tiếng như vậy!

Dù tức giận nhưng cũng không làm gì được.

Vì vậy, mấy tháng trước khi xuất giá, ban ngày ta ở trong phủ học đàn, học cờ, đọc sách, vẽ tranh, ban đêm thì ngồi trong từ đường nhắm mắt tịnh dưỡng, rèn luyện tính tình.

Sau khi phá hỏng mười cây đàn, lật tung hai mươi bàn cờ, cuối cùng ta cũng có chút thành tựu.

Ít nhất, có thể giả vờ làm một tiểu thư khuê các.

Cha còn tìm từ Thần Y Cốc một phương thuốc, hàng đêm ta ngâm mình trong nước thuốc, các vết sẹo trên người dần dần biến mất.

Ông dặn ta:

"Tuyệt đối không để ai phát hiện thân phận của con ở Mạc Bắc."

Thứ nhất, hoàng đế vì danh tiếng tiểu thư khuê các của ta mà tứ hôn ta với Tiêu Hàn Lâm, một khi sự việc bại lộ, đó chính là tội lừa dối quân vương.

Thứ hai, kinh thành phong ba bão táp, không ít gian tế Thổ Phồn ẩn nấp trong đó.

Nếu phát hiện ta là Chiêu Hoa tướng quân đã c.h.é. m g.i.ế. c vô số người Thổ Phồn ở Mạc Bắc, khó tránh khỏi sẽ nhắm vào ta.

Cha không muốn ta gặp nguy hiểm.

Ta không có nhiều kỳ vọng về cuộc sống sau khi thành thân.

Có thể nhẫn nhịn chịu đựng nhiều như vậy, tất cả là vì cha ta đã già.

Ông có con khi tuổi đã cao, sau khi mẹ ta bị gian tế Thổ Phồn hại chết, ông trở nên suy sụp.

Vì ta mà ông lấy lại tinh thần, bao năm qua, ông thật sự không chịu nổi ta làm khổ nữa.

03

Ngày ta xuất giá, cha ta uống say đến bất tỉnh.

Mũi ta cay xè, cúi người bước vào kiệu hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!