Chương 9: Sợ chó

Cửa nhà vẫn để mở, Liêu Kỳ Đông vào nhà liền đóng cửa lại, anh thấy Thẩm Tư Ninh đang trong bếp.

Thẩm Tư Ninh đang đun nước bằng ấm điện, nước đun xong, cậu rót ra ly, ngụm nước ngọt lúc trước tuy ít nhưng càng khiến cậu khát hơn.

Vừa rót nước xong, cậu nghe thấy tiếng động nơi cửa ra vào.

Thẩm Tư Ninh bưng ly nước từ bếp đi ra, thấy lúc Liêu Kỳ Đông vào nhà phải khom lưng vì cửa nhà cũ thiết kế không theo chuẩn chiều cao.

Cậu từng gặp đủ loại người, cũng từng vẽ rất nhiều chân dung, dáng người của Liêu Kỳ Đông cao ráo, chân cũng dài, gần như tỉ lệ vàng.

Anh có gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, dù không phải kiểu đẹp nổi bật nhất mà cậu từng gặp, nhưng khi hòa vào đám đông vẫn là kiểu người khiến người khác phải vô thức nhìn thêm lần nữa.

Ngoài trời nổi gió, gió nóng phả vào từng đợt, Thẩm Tư Ninh bước đến góc phòng khách lấy điều khiển điều hòa, cậu không hề đọc hướng dẫn, chỉ tiện tay bấm nút.

Trước khi vào phòng, cậu khẽ nói: "Cảm ơn."

Nói rồi cậu đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa, như thường lệ khóa trái.

Dù đứng ngoài phòng khách Liêu Kỳ Đông vẫn nghe thấy tiếng điều hòa khởi động, tiếng bấm điều khiển vang lên rõ ràng. Anh đi đến bàn cầm lấy cuốn hướng dẫn điều hòa lên xem một lượt thật kỹ, sau đó cất vào tủ bếp.

Trong phòng, Thẩm Tư Ninh chỉnh nhiệt độ xong thì hé cửa sổ cho thoáng khí, rồi nằm xuống giường. Lần đầu tiên sau bấy lâu cậu mới có được một giấc ngủ thật sự thoải mái.

Đến khi tỉnh dậy, trời đã sẩm tối.

Gần đây do trời nóng, Thẩm Tư Ninh thường mất ngủ cả ngày lẫn đêm, nên cậu phải tranh thủ ngủ bù nhiều hơn. Mà cậu lại là kiểu người nếu không ngủ đủ, tinh thần và tính khí đều rất dễ mệt mỏi và cáu gắt.

Ngủ dậy, cả người cảm thấy tỉnh táo hẳn.

Cậu xuống giường, tắt điều hòa rồi ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã thấy chủ nhà đang ngồi trên ghế trong phòng khách, chăm chú ghi chép vào một cuốn sổ.

Có lẽ đang suy nghĩ gì đó nên không nhận ra cậu đã ra ngoài.

Thẩm Tư Ninh đi ra ban công nhìn xuống dưới, các sạp hàng đã bày ra hết, cũng đến giờ ăn tối rồi.

Cậu thay quần áo ra ngoài, đang cúi người thay giày ở cửa thì vô thức quay đầu lại nhìn về phía người ngồi cạnh bàn, người kia sớm đã để ý thấy cậu, cũng đang nhìn lại.

Mắt của Liêu Kỳ Đông đen nhánh, không phải kiểu nâu nhạt như nhiều người, ai đối diện với anh lần đầu đều sẽ cảm nhận được một điều

- là sức sống.

Một thứ sức sống mãnh liệt và kiên cường.

Không hiểu sao Thẩm Tư Ninh lại buột miệng hỏi: "Đi ăn không?"

Liêu Kỳ Đông ngẩn người một chút, sau đó gật đầu, anh gập sổ, kẹp bút vào bìa rồi cất gọn.

Liêu Kỳ Đông đứng dậy theo sau, anh sống khá đơn giản, quần áo không phân biệt mặc ở nhà hay ra ngoài, cũng không có đồ ngủ, tối đến thường mặc áo thun và quần đùi đi ngủ luôn.

Chỉ khi nào quần áo bẩn thì anh mới thay.

Thẩm Tư Ninh đi ra trước, đứng ở hành lang chờ anh, Liêu Kỳ Đông đi tới kệ giày, thản nhiên đá dép ra một bên rồi bước chân trần ra cửa, xỏ vào đôi dép để ngoài hiên.

Mang xong, anh đưa tay đóng cửa, cửa phát ra một tiếng 'rầm'.

Thẩm Tư Ninh đi trước, Liêu Kỳ Đông theo sau, hai người lặng lẽ xuống cầu thang.

Ra khỏi tòa nhà, một luồng khí nóng ập vào mặt, gió thổi mà vẫn ngột ngạt, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn, Thẩm Tư Ninh đảo mắt nhìn quanh xem các sạp bán gì.

Cậu chưa từng ăn đồ ở mấy sạp vỉa hè thế này, vì luôn cảm thấy không hợp vệ sinh, mà khẩu vị cũng thường nặng mùi, không hợp gu cậu lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!