Chương 8: Nước đường

Sau khi thu dọn đồ đạc trong phòng xong xuôi, cả chăn mền cũng gấp lại cẩn thận, Thẩm Tư Ninh mới đi ra ngoài. Vì việc lắp điều hòa cần khoan tường, chắc chắn sẽ khiến bụi bay đầy phòng ngủ, nên cậu chuẩn bị trước một chút.

Dọn dẹp xong, Liêu Kỳ Đông dẫn thợ lắp điều hòa vào nhà, Thẩm Tư Ninh đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Liêu Kỳ Đông và thợ trao đổi xem nên lắp điều hòa ở đâu.

Cuối cùng họ quyết định đặt ở bên phải cuối giường.

Anh thợ không cao lắm, Liêu Kỳ Đông liền kéo một chiếc ghế từ phòng khách vào cho anh ta đứng lên. Tiếng khoan rất to khiến Thẩm Tư Ninh cảm thấy khá chói tai, cậu quay người đi ra ban công.

Thẩm Tư Ninh mở cửa sổ ban công ra, khi ấy chỉ mới quá trưa, mặt trời ngoài kia đang lúc gay gắt nhất, hầu như không có ai đi lại, ve sầu trên cây kêu không ngớt.

Thẩm Tư Ninh chỉ đứng ở ban công một lúc mà hơi nóng từ bên ngoài đã ùa vào, lưng bắt đầu âm ấm như sắp đổ mồ hôi.

Cậu rời xa ban công một chút, quay lại ngồi trên chiếc ghế duy nhất còn lại trong phòng khách, mắt nhìn quanh không có việc gì làm.

Rồi cậu vô tình nhìn thấy hai bản hợp đồng đặt trên bàn.

Hợp đồng không được kẹp lại, bìa hơi dính chút bụi bẩn.

Thẩm Tư Ninh không có ý động vào đồ của người khác nên chỉ liếc nhìn rồi nhanh chóng dời mắt đi, cậu ngồi chưa bao lâu thì dưới nhà có hai người hàng xóm đi lên.

Một người là dì Vương hôm trước đã giúp gọi cảnh sát, người còn lại là một ông lão mà cậu chưa gặp bao giờ, không rõ có phải người nhà không.

"Đông Tử, giữa trưa mà mấy đứa làm gì ồn thế?"

"Dưới tầng hai mà còn nghe rõ đấy."

Ông lão mặc áo ba lỗ trắng lên tiếng trước, trong tay ông cầm một chiếc quạt nan, bên hông đeo thắt lưng da, treo theo một chùm chìa khóa lớn.

Liêu Kỳ Đông nghe thấy có người gọi mình, anh từ phòng ngủ đi ra, thấy hàng xóm lên, liếc mắt nhìn người đang ngồi cạnh bàn, anh bước tới cầm lấy hợp đồng đem vào bếp.

Lát sau Liêu Kỳ Đông bưng ra hai cái bát, bên trong là nước đun sôi để nguội, đưa cho hai người hàng xóm.

"Trời nóng, mời hai bác uống chút nước."

"Chú Trương, cháu đang lắp điều hòa, chắc khoảng nửa tiếng nữa là xong, thợ bận lắm, chỉ có thời gian rảnh vào lúc này, hai bác thông cảm."

Dì Vương cầm bát uống một ngụm nước, thấy có bỏ đường trắng, vị rất ngọt ngào. Bà cầm bát bước vào phòng khách, định đi về phía phòng ngủ, nhưng mới tới cửa thì dừng lại vì tiếng khoan quá lớn, bụi cũng nhiều.

Dì Vương chỉ liếc mắt nhìn vài cái rồi quay trở ra.

"Đông Tử à, sao lại lắp điều hòa làm gì? Nghe nói thứ này tốn điện lắm, mỗi tháng tiền điện gần cả trăm tệ đấy, không bằng mua cái quạt lớn mà dùng."

Liêu Kỳ Đông mỉm cười, nói trời dạo này nóng quá, anh mới từ nơi khác về, vẫn chưa quen thời tiết. Nói xong lại quay vào bếp lấy thêm một bát nước khác, cũng cho thêm chút đường trắng, bưng đặt lên bàn.

Thẩm Tư Ninh nhìn bát nước trước mặt, biết là Liêu Kỳ Đông cố ý mang cho mình, dù trong lòng vẫn còn giận, nhưng trước mặt người ngoài cậu không muốn làm đối phương mất mặt.

Cậu cầm bát lên, nhấp một ngụm.

Trong nước có bỏ chút đường trắng, vị ngọt nhẹ nhàng.

Thẩm Tư Ninh vốn không thích uống nước có đường, nên chỉ uống một ngụm rồi đặt bát xuống.

Hàng xóm trò chuyện với Liêu Kỳ Đông vài câu rồi cũng rời đi, anh mang hai cái bát không vào bếp, lúc quay lại thấy bát nước trên bàn hầu như chưa đụng tới, tiện miệng hỏi: "Cậu còn uống không?"

Thẩm Tư Ninh lắc đầu.

Liêu Kỳ Đông thấy cậu không uống nữa liền cầm bát lên, hai ngón tay móc vào thành bát, ừng ực uống sạch nước bên trong.

Từ lúc đi một vòng bên ngoài về đến giờ, anh còn chưa kịp uống hớp nào, ban đầu không thấy khát, nhưng giờ vừa nhìn thấy nước đã cảm thấy khô cả họng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!