Chương 7: Xin lỗi

Liêu Kỳ Đông chậm rãi quay trở về.

Về đến khu tập thể, anh dùng chìa khóa mở cửa, thay dép ở lối vào, bên trong nhà tối om không một tia sáng.

Anh đi vào bếp lục được một cây nến rồi châm lên, đặt trên bàn.

Thắp nến xong, anh tiến đến gõ cửa phòng ngủ.

Thẩm Tư Ninh chưa ngủ, cậu mặc đồ ngủ ra mở cửa. Vì trong nhà còn có người khác ở trọ nên cậu cũng thay áo choàng bằng bộ đồ ngủ bình thường, áo thun và quần dài.

Cậu khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, vẻ mặt điềm tĩnh. Thẩm Tư Ninh biết người đàn ông trước mặt đã phát hiện ra chuyện giữa mình và Liêu Trình, chắc chắn sẽ đến hỏi cho rõ.

Không ai có thể nhịn được mà giả vờ như không biết.

"Nếu có gì muốn hỏi thì cứ nói đi."

Thẩm Tư Ninh chủ động lên tiếng, cậu không thích lãng phí thời gian đứng nói chuyện ngay cửa phòng như vậy.

Liêu Kỳ Đông có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, anh chưa từng đối mặt với chuyện thế này, đặc biệt người trước mặt còn là người mà cháu mình để ý, anh không biết nên giữ thái độ thế nào.

Thấy đối phương cứ im lặng mãi, Thẩm Tư Ninh cau mày, bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, cậu cũng không muốn đứng đây làm mồi cho muỗi nữa.

"Hai người đã quen nhau bao lâu rồi?"

"Có thể chia tay không?"

Cuối cùng Liêu Kỳ Đông cũng mở lời, giọng trầm thấp nhưng chứa đầy áp lực và cứng nhắc.

Anh vẫn tự nhận mình không phải người nóng tính, nhưng từ khi biết chuyện này, anh thật sự khó mà kiềm chế được cảm xúc, càng không thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng.

Với anh, chuyện này là điều quá đỗi kinh khủng.

Phản ứng đầu tiên trong đầu anh chính là phải tách hai người ra.

Liêu Kỳ Đông cho rằng đó là vì muốn tốt cho cả hai, hai người đàn ông ở bên nhau có thể đi đến đâu chứ? Chỉ cần lời ra tiếng vào của người đời thôi cũng đủ nhấn chìm họ rồi.

Yêu đương không chỉ là chuyện của hai người, mà còn là sự đồng thuận từ hai bên gia đình. Nhìn vào là biết Thẩm Tư Ninh xuất thân tốt, không phải hạng người bình dân như nhà anh có thể mơ tới.

Khoảng cách gia thế quá lớn, câu "môn đăng hộ đối" từ xưa không phải là không có lý.

Thẩm Tư Ninh từ nhỏ đã quen được bố mẹ tôn trọng ý kiến, chưa từng có ai thay cậu quyết định điều gì, lại càng chưa từng có ai dùng giọng điệu ra lệnh hay đe dọa để nói chuyện với cậu.

Cậu khẽ cười khẩy, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu cũng không chút khách sáo: "Chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?"

"Anh hỏi là tôi phải trả lời sao?"

"Anh có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?"

Lời của Thẩm Tư Ninh sắc bén và khó nghe. Nói xong, cậu bỏ tay xuống, chống tay lên cửa chuẩn bị đóng lại, không định tiếp tục dây dưa thêm nữa.

Thật ra lúc đầu cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ nói rõ ràng, nhưng thái độ của đối phương khiến cậu tức giận.

Không có giáo dưỡng, không có phong độ, ngay cả sự tôn trọng tối thiểu dành cho người khác cũng không có, Thẩm Tư Ninh không còn hứng thú nói chuyện, liền đưa tay đóng cửa.

Ngay khoảnh khắc cửa gần khép lại, Liêu Kỳ Đông giơ tay chặn lại.

Cảm nhận được lực cản, Thẩm Tư Ninh bực bội nhìn anh, lại mở cửa ra.

"Câu hỏi của tôi, cậu còn chưa trả lời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!