hẩm Tư Ninh và Liêu Kỳ Đông trở về thị trấn nhỏ.
Cả ngày di chuyển khiến Thẩm Tư Ninh mệt mỏi, vừa về đến nhà liền lên phòng nghỉ ngơi, Liêu Kỳ Đông sắp xếp hành lý xong cũng lên giường nằm cùng cậu.
Anh không ngủ lâu, vốn dĩ cũng không cần nghỉ ngơi nhiều nên tỉnh lại rất nhanh, sau đó lặng lẽ nhìn người trong lòng đang ngủ say.
Anh cứ như thế ngắm nhìn Thẩm Tư Ninh vài tiếng đồng hồ, cho đến khi cậu tỉnh dậy.
Vừa mở mắt Thẩm Tư Ninh liền thấy Liêu Kỳ Đông.
"Dậy rồi à?"
Liêu Kỳ Đông cúi đầu hôn cậu, ở nhà họ Thẩm họ luôn phải lén lút ở riêng, cả những cái chạm nhẹ cũng phải cẩn thận giấu diếm, vì Thẩm Tư Ninh sợ bị gia đình phát hiện.
Thẩm Tư Ninh vòng tay qua cổ anh, đón nhận nụ hôn ấy, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, lần này Liêu Kỳ Đông không dùng đến ngọc dược như trước nữa, mà thay bằng những cái chạm dịu dàng từ đầu ngón tay.
Thẩm Tư Ninh mơ hồ nhận ra chuyến về nhà lần này đã khiến Liêu Kỳ Đông có cảm xúc mãnh liệt hơn, anh như muốn khẳng định điều gì đó, cậu cũng không muốn ngăn cản.
Ban đầu Thẩm Tư Ninh rất căng thẳng, không cách nào thả lỏng.
Liêu Kỳ Đông nhẹ nhàng dỗ dành, giúp cậu điều chỉnh tâm trạng, chuyển hướng sự chú ý để cậu không còn sợ hãi.
Anh hôn lên giọt nước mắt cậu rơi ra mà không hay biết.
Giọt nước mắt đó có vị mặn, nhưng trong lòng Liêu Kỳ Đông lại thấy ngọt ngào vô hạn.
Anh vô cùng dịu dàng, không để Thẩm Tư Ninh cảm thấy chút đau đớn nào.
Khi mọi chuyện kết thúc, trời đã sẩm tối.
Lúc họ trở về là buổi chiều, giờ không rõ là mấy giờ rồi, Liêu Kỳ Đông ôm cậu đi tắm, mặc đồ ngủ rồi đặt lên giường, anh còn cẩn thận kiểm tra, may mà không thấy có thương tích gì.
Nhưng để chắc chắn hơn, Liêu Kỳ Đông vẫn thay đồ đi ra ngoài mua thuốc, sau khi giúp cậu bôi thuốc, cuối cùng trong lòng anh mới thật sự yên tâm.
"Có trách anh không?" Liêu Kỳ Đông đột nhiên hỏi.
Thẩm Tư Ninh khẽ lắc đầu rồi tựa đầu vào ngực anh, giống như có thể bỏ lạitoàn bộ thế giới, chỉ cần người này ở bên cạnh.
Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như thế, không ai nói gì nữa.
Đến nửa đêm khi Thẩm Tư Ninh cảm thấy đói, Liêu Kỳ Đông liền dậy nấu cơm cho cậu, sau khi nấu xong, anh đút từng muỗng một cho Thẩm Tư Ninh ăn.
Thẩm Tư Ninh chỉ nghỉ ngơi ở nhà nửa ngày, đến chiều hôm sau đã dậy đi làm lại, cũng may hôm trước Liêu Kỳ Đông vẫn biết chừng mực, không khiến cậu quá mệt mỏi, chỉ làm một lần lại rất nhẹ nhàng nên cậu hồi phục khá nhanh.
Kể từ sau lần trở về ấy, Thẩm Tư Ninh nhận ra Liêu Kỳ Đông đã thay đổi, anh trở nên trầm lặng hơn, trừ khi ở bên cậu, còn lại rất ít khi nói chuyện với người khác.
Thẩm Tư Ninh lo lắng hỏi anh, bảo anh đừng suy nghĩ nhiều quá, rằng cậu sẽ luôn bên anh, nhưng Liêu Kỳ Đông chỉ ôm lấy cậu, nhẹ nhàng bảo rằng anh không lo lắng, chỉ là nên học cách không để lộ cảm xúc ra ngoài nữa.
Sau đó Thẩm Tư Ninh giao hết mọi công việc lại cho Liêu Kỳ Đông xử lý, để Tiểu Trần ở lại giúp anh một thời gian, khi nào Liêu Kỳ Đông không cần nữa thì Tiểu Trần sẽ quay về.
Một tháng sau, Thẩm Tư Ninh về nhà.
Hôm tiễn cậu đi, Liêu Kỳ Đông đứng sau lớp kính trong sân bay lặng lẽ nhìn người mình yêu bước lên máy bay, trên bầu trời chỉ còn lại một vệt trắng mờ dần, con đường phía trước khó khăn hơn anh tưởng, lời Thẩm Tư Ninh từng nói quả thực không sai.
Anh phải vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác...
Mới có thể chạm được vào mặt trăng.
Nhưng dù có đầu rơi máu chảy anh cũng sẽ không quay đầu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!