Thẩm Tư Ninh nhanh chóng đến trước cửa phòng bao, yêu cầu người canh gác mở cửa, nhưng đối phương là người của Mạnh Vu Châu nên đương nhiên không động đậy, Thẩm Tư Ninh bấm chuông gọi người quản lý của hội sở tới.
Người quản lý đến rất nhanh.
"Mở cửa ra cho tôi."
Giọng điệu của Thẩm Tư Ninh cứng rắn, ánh mắt lạnh lùng.
Người quản lý nhìn cậu chủ Thẩm, rồi lại nhìn cậu chủ Mạnh, mồ hôi không ngừng túa ra trán, hắn không dám đắc tội với ai cả, đặc biệt là khi cậu chủ Mạnh vẫn đang mỉm cười nhìn mình.
Thẩm Tư Ninh thấy người quản lý do dự liền hiểu ngay đối phương đang nghĩ gì, chuyện hôm nay, người quản lý này chắc chắn cũng biết rõ.
Giới thượng lưu trong thành phố C này có mối quan hệ đan xen phức tạp, người quản lý biết những người kia đến đây để làm gì nhưng vẫn nhắm mắt cho qua, rõ ràng là vì sợ thế lực của Mạnh Vu Châu, chẳng coi Thẩm Tư Ninh ra gì.
Mạnh Vu Châu mỉm cười, chặn tay Thẩm Tư Ninh khi cậu định túm lấy người quản lý.
"Thẩm Tư Ninh, em cần gì phải so đo với người làm công? Chuyện này sau này anh sẽ đích thân xin lỗi em, được không? Đã mười phút trôi qua rồi, chúng ta chờ thêm hai mươi phút nữa nhé, đến lúc đó chính tay anh sẽ mở cửa cho em."
Thẩm Tư Ninh giận đến mức mắt đỏ hoe, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân bất lực đến vậy, chẳng trách bố mẹ nói cậu vô dụng, cậu thật sự rất vô dụng.
Thẩm Tư Ninh đẩy Mạnh Vu Châu ra, định tìm xem quanh đây có thứ gì có thể dùng để phá cửa không, đúng lúc ấy, cậu nghe thấy một tiếng "rầm".
Ngay sau đó là liên tiếp mấy tiếng nữa, là tiếng kính vỡ vụn vang lên.
Mạnh Vu Châu nghe thấy âm thanh ấy thì sắc mặt cứng đờ, vội vàng hỏi người trong phòng giám sát qua tai nghe, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Mở cửa!" Thẩm Tư Ninh kéo người quản lý đang co rúm một bên đến trước cửa, ép hắn ta mở khóa, người quản lý nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Tư Ninh, biết hôm nay thật sự không thể che giấu được nữa rồi.
Cuối cùng, hắn nhập mã số mở khóa phòng VIP.
Thẩm Tư Ninh vừa vào đã lập tức tìm kiếm Liêu Kỳ Đông, cửa sổ trong phòng đã bị ai đó dùng ghế đập vỡ, cậu vội lao đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Phòng bao nằm trên tầng ba, trên con đường phía dưới có một người đàn ông đang đi bộ rời khỏi, máu từ cánh tay nhỏ xuống từng giọt khiến người đi đường hai bên sợ hãi tránh xa.
Thẩm Tư Ninh bám chặt vào khung cửa sổ đến mức mảnh kính vỡ đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau, không gì đau bằng nỗi đau trong tim cậu lúc này.
Dù bản thân vốn là người rất sợ đau.
"Các người chết hết rồi à?! Tay của cậu Thẩm bị thương rồi, không ai thấy sao?! Mau gọi bác sĩ!"
Mạnh Vu Châu thấy tay Thẩm Tư Ninh nắm trúng phải kính vỡ, máu tuôn như suối, gã nhìn mà giật mình.
Thẩm Tư Ninh gạt tay gã ra, ánh mắt cậu lúc này không còn lửa giận mà thay bằng sự điềm tĩnh lạnh lẽo đến đáng sợ, cậu lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vu Châu.
"Mạnh Vu Châu, nỗi nhục ngày hôm nay, Thẩm Tư Ninh tôi sẽ ghi nhớ thật kĩ, ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần. Chuyện đời trước tôi không can dự, nhưng nếu có một ngày tôi tiếp quản tập đoàn gia đình, chỉ cần tôi còn ngồi ở vị trí đó, nhà họ Thẩm gia và nhà họ Mạnh tuyệt đối không bao giờ có cơ hội hợp tác nữa."
Từng giọt máu rơi xuống thảm.
Thẩm Tư Ninh sải bước rời khỏi.
Mạnh Vu Châu đứng đó không cười nổi nữa, gã lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Thẩm Tư Ninh, ánh mắt u tối.
Lúc Thẩm Tư Ninh tìm được Liêu Kỳ Đông, anh đã không còn tỉnh táo, anh không cho ai đến gần, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là không được phản bội Thẩm Tư Ninh, hễ ai đến gần đều bị anh phản kháng dữ dội.
Thẩm Tư Ninh vừa đuổi theo vừa gọi điện cho tài xế ở nhà, bảo ông đưa bác sĩ đến ngay, tài xế và bác sĩ đến rất nhanh, nhưng hai người đàn ông trưởng thành cũng không thể khống chế nổi Liêu Kỳ Đông.
Cuối cùng phải gọi thêm hai vệ sĩ, bốn người hợp sức mới giữ được Liêu Kỳ Đông lại, tiêm thuốc an thần cho anh ngủ rồi đưa anh về nhà.
Về đến nhà, Thẩm Tư Ninh ngồi phịch xuống phòng ngủ của Liêu Kỳ Đông, mệt mỏi đến cực độ, Liêu Kỳ Đông vẫn đang ngủ, trên mu bàn tay còn cắm kim truyền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!