Suốt nửa tháng liền Liêu Kỳ Đông lần theo tấm bản đồ, tìm được món quà sinh nhật thuộc về tuổi 22 của mình, càng về sau độ khó càng tăng, khiến anh tìm chậm lại.
Mãi đến một tháng sau, anh mới tìm đủ tất cả các món quà, mười tám món đầu là những thứ mà một chàng trai bình thường nên có.
Quà sinh nhật 18 tuổi là một chiếc cà vạt, tượng trưng cho việc anh đã trưởng thành.
Một số món quà sau là tranh vẽ, là hình ảnh Thẩm Tư Ninh tưởng tượng về anh ngày xưa, nhưng khiến Liêu Kỳ Đông để tâm nhất lại là ba món quà thuộc về tuổi 28, 29 và 30.
Món quà sinh nhật năm 28 tuổi là một cặp đá quý màu đen.
Dưới viên đá có kẹp một tờ giấy nhỏ do Thẩm Tư Ninh viết: "Lần đầu gặp nhau, đôi mắt anh đẹp như viên đá quý này vậy."
Quà sinh nhật năm 29 tuổi là một vé máy bay đã quá hạn, là chuyến bay năm đó Thẩm Tư Ninh đã đặt nhưng cuối cùng lại không đi.
Quà sinh nhật năm 30 tuổi là một cuốn sổ nhỏ do Thẩm Tư Ninh vẽ tay, trong đó là những nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh, ghi lại những khoảnh khắc thú vị trong hành trình từ lúc họ gặp nhau đến hiện tại.
Mở đầu là một cậu nhóc xinh đẹp, ngạo nghễ khiến người khác ngứa răng, bên cạnh là một anh chàng cao lớn, thỉnh thoảng khom người nhún nhường, rồi hai người dần thân thiết, nô đùa, cãi vã, đến khi phá vỡ khoảng cách và chính thức ở bên nhau.
Trang cuối cùng vẽ cảnh Liêu Kỳ Đông ngốc nghếch cầm một chiếc nhẫn kim cương siêu to siêu sáng đeo vào tay Thẩm Tư Ninh, còn cậu thì cúi đầu đeo lại nhẫn cho anh.
Lật sang mặt sau, không có hình, chỉ có một dòng chữ nhỏ.
"Chúc anh thuận buồm xuôi gió, không phụ giấc mơ phương xa."
— Người yêu: Thẩm Tư Ninh.
Liêu Kỳ Đông vuốt đi vuốt lại trang cuối, nâng niu vô cùng, anh ngồi trong phòng khách cầm cuốn sổ thật lâu, trong lòng chua xót, nghèn nghẹn, xúc động đến mức không nói nên lời.
Cuối cùng anh đem toàn bộ số quà khóa lại cẩn thận trong két sắt.
Thời gian này ngày nào Thẩm Tư Ninh cũng đi làm đúng giờ, Liêu Kỳ Đông thì bận rộn mở rộng sự nghiệp bên ngoài. Vì đang bị giới hạn không thể ra khỏi huyện, để kiếm thêm tiền, anh đành chọn đến những vùng sâu hơn.
Anh để mắt đến một mỏ đá ở khu vực hẻo lánh do chủ cũ đứt vốn nên định tiếp quản, để tránh bị những người kia chèn ép, Liêu Kỳ Đông quyết định để chủ cũ làm người đứng tên, còn anh thì điều hành phía sau hậu trường, trả thêm tiền để người kia làm theo ý mình.
Anh nhờ Thẩm Tư Ninh soạn hợp đồng, liệt kê rõ mọi quyền lợi để đề phòng lòng tham trỗi dậy.
Sau khi tiếp quản mỏ đá, ngày nào Liêu Kỳ Đông cũng ở trong núi sâu, xe tải thì mua từ nhà máy, vì sợ bị phát hiện nên anh chuyển khoản đầy đủ, tiền ra tiền vào rõ ràng, chẳng khác nào chuyển từ tay trái qua tay phải.
Mỏ than sẽ không có lời trong vòng 5 năm nên anh phải tìm mọi cách kiếm lời từ nơi khác, vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tình trạng này kéo dài gần một năm, cuối cùng tình hình bắt đầu khởi sắc, mỏ đá hoạt động trơn tru, nhà máy sản xuất xe tải cũng dần vào guồng, danh tiếng bắt đầu lan rộng.
Những đại lý từng tạm ngưng đặt hàng thấy anh không những vượt qua được mà còn phát triển tốt, bắt đầu quay lại thử đặt đơn với số lượng nhỏ.
Số tiền mà Thẩm Tư Ninh từng ứng ra đã thu hồi toàn bộ, hiện tại cậu còn phụ trách toàn bộ tài chính chung của hai người, tuy chưa thể so với thế hệ của bố mình, nhưng cũng được xem là có chút thành tựu.
Không chỉ thế, mấy ông chủ mỏ than thấy Liêu Kỳ Đông là người làm việc thực tế, liền rút ngắn thời hạn hợp tác miễn phí từ 5 năm còn 2 năm, còn cùng anh đầu tư vào ngành du lịch.
Huyện này còn nhiều nơi chưa được khai thác, họ mời chuyên gia đến khảo sát địa điểm, cố gắng giữ nguyên vẹn nét hoang sơ, chọn chỗ phù hợp rồi bắt tay xây dựng.
Dự án đầu tư càng nhiều, Thẩm Tư Ninh lại càng bận, bởi Liêu Kỳ Đông chỉ giỏi xông pha mở đường, nhưng không giỏi quản lý quy mô lớn. Với mô hình nhỏ thì ổn, nhưng khi quy mô mở rộng, giao cho cấp dưới lại không thể quán xuyến hết như Thẩm Tư Ninh.
Thẩm Tư Ninh đã không ít lần nghĩ phải cho Liêu Kỳ Đông đi học một lớp quản lý bài bản, cậu cũng muốn đi học để biết cách giao tiếp xã hội, ứng xử linh hoạt trên thương trường, biết lúc nào nên nói thật, lúc nào nên nói dối, và cả cách nhìn thấu lòng người.
Những kỹ năng đó không thể học được ở huyện nhỏ này.
Cậu cũng nên về nhà một chuyến, giờ mấy kẻ từng gây khó dễ cho họ cơ bản cũng đã hết chiêu, không còn là mối đe dọa nữa.
Lần này cậu muốn đưa Liêu Kỳ Đông về cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!