Chương 60: Bất ngờ

Liêu Kỳ Đông muốn đưa Thẩm Tư Ninh đến nhà máy nên vội chạy theo ra ngoài, nhưng anh chỉ kịp nhìn thấy cậu bắt xe rời đi từ bên kia đường, không đuổi kịp.

Liêu Kỳ Đông đành quay về nhà cho cơm canh đã chuẩn bị vào hộp giữ nhiệt rồi tự lái xe mang tới, bây giờ vừa mới qua giờ cơm trưa ở căn tin nhà máy, chắc Thẩm Tư Ninh cũng chưa ăn gì.

Quả nhiên là vậy, lúc Liêu Kỳ Đông đến nơi, Thẩm Tư Ninh đang ngồi nghe Tiểu Trần báo cáo công việc, vẫn chưa ăn trưa.

Thấy Liêu Kỳ Đông bước vào, Tiểu Trần lịch sự chào: "Chào sếp Liêu."

Liêu Kỳ Đông gật đầu đứng sang một bên chờ y báo cáo xong.

Sau khi báo cáo xong công việc, ánh mắt Tiểu Trần vô tình lướt qua hai người họ một cái rồi nhanh chóng rời đi, nhưng ánh mắt đó đã bị Liêu Kỳ Đông bắt được.

"Ăn cơm trước đã, ăn no rồi mới có sức làm việc."

Liêu Kỳ Đông mở từng ngăn trong hộp giữ nhiệt, lấy muỗng đưa cho Thẩm Tư Ninh, cậu nhận lấy, chuẩn bị ăn thì hỏi: "Anh ăn chưa?"

"Chưa."

"Sao anh không ăn xong rồi hẵng đến đây?"

"Không sao, anh ăn phần em để lại cũng được."

Bàn tay đang cầm muỗng của Thẩm Tư Ninh hơi ngừng lại, cậu chợt nhớ ra mỗi lần hai người ăn cơm cùng nhau, hầu như Liêu Kỳ Đông đều chờ cậu ăn gần xong mới bắt đầu ăn phần thừa.

Thẩm Tư Ninh biết đó là vì Liêu Kỳ Đông sợ mình ăn nhiều, cậu sẽ không đủ ăn, thế nên mỗi khi đồ ăn nấu không nhiều, anh luôn để cậu ăn trước, đợi cậu no rồi mới đến lượt mình.

Thẩm Tư Ninh múc một thìa cháo đầu tiên đưa thẳng đến bên môi Liêu Kỳ Đông, lúc đầu anh còn chưa kịp phản ứng với sự chủ động này của cậu, đến khi nhận ra thì đã tự giác há miệng ăn rồi.

Hai người cứ thế em một thìa, anh một thìa, cùng nhau ăn hết chỗ thức ăn. Ăn xong, Thẩm Tư Ninh đậy lại hộp giữ nhiệt, rút khăn giấy trên bàn lau miệng rồi đi lấy nước xúc miệng.

Vừa xong bữa trưa là cậu bắt đầu làm việc, nhà máy lớn như vậy, những chuyện lặt vặt có thể để cho người phụ trách xử lý, nhưng những việc lớn có liên quan đến lợi ích thì các quản lý đều viết báo cáo rồi đặt trên bàn làm việc của cậu.

Những người này mới được thăng chức không lâu, Thẩm Tư Ninh chưa thể yên tâm giao toàn bộ quyền hành cho họ, phải chờ sau khi họ làm quen việc, qua thời gian đánh giá mới có thể từ từ buông tay, nếu không rất dễ xảy ra sơ suất.

Liêu Kỳ Đông thấy Thẩm Tư Ninh bận rộn như vậy thì không làm phiền nữa, xách hộp giữ nhiệt rời đi, anh cũng có việc cần làm.

Văn phòng nằm ở tầng hai của nhà máy, khi Liêu Kỳ Đông vừa bước xuống tầng dưới liền nhìn thấy Tiểu Trần đang nói chuyện với mấy quản lý, bọn họ đều vô cùng cung kính với y, liên tục gật đầu đáp lời.

Liêu Kỳ Đông đứng yên một bên.

Sau khi Tiểu Trần dặn dò xong, vừa quay đầu đã thấy sếp Liêu đang đứng cách đó không xa, ngay lập tức hiểu ra đối phương có lẽ đang tìm mình nói chuyện.

Tiểu Trần bước tới trước mặt Liêu Kỳ Đông.

"Sếp Liêu."

Liêu Kỳ Đông gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Trần, bố mẹ của Tư Ninh thích gì vậy?"

Liêu Kỳ Đông nghĩ, nếu như bố mẹ Thẩm Tư Ninh đã biết chuyện hai người ở bên nhau, thì bất kể họ có thái độ ra sao, bản thân anh vẫn nên làm tốt phần việc của mình.

Cho nên anh muốn hỏi trước sở thích của họ rồi chuẩn bị chút quà, sau đó nhờ người chuyển đến, không thể lấy lý do "bố mẹ không thích mình" mà bỏ qua chuyện chủ động vun đắp mối quan hệ.

Dù sao họ cũng là bố mẹ của Thẩm Tư Ninh, tư tưởng của Liêu Kỳ Đông khá truyền thống, anh cảm thấy hai người bên nhau mà có được lời chúc phúc của người lớn vẫn là điều tốt đẹp nhất.

Anh cũng không muốn Thẩm Tư Ninh phải khó xử, đứng giữa không biết nên nghiêng về bên nào.

Dù sao cũng là người anh muốn chung sống cả đời, sau này Thẩm Tư Ninh vẫn phải trở về nhà, nếu vì mình mà khiến bố mẹ cậu khó chịu, sau đó giận cá chém thớt lên vợ mình thì không hay chút nào.

Chuyện này Liêu Kỳ Đông hiểu rất rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!