"Cảm ơn, để tôi tự lau là được, cậu không cần giúp đâu."
Khi thấy chủ nhà quay lại, vẻ mặt của Thẩm Tư Ninh không hề thay đổi, chỉ nhàn nhạt rút tay về, nhét tờ khăn giấy đang cầm vào tay Liêu Trình.
Liêu Trình thấy Liêu Kỳ Đông bất ngờ xuất hiện, mặt lập tức đỏ bừng, hoảng loạn cúi đầu siết chặt khăn giấy trong tay, lặng lẽ quay lại chỗ ngồi.
Gã cũng bắt chước Thẩm Tư Ninh, cầm khăn giấy lau lại mặt kính trước mặt, nhưng tim đập thình thịch, lòng rối như tơ vò, động tác lau bàn trở nên vụng về hấp tấp.
Ai nhìn vào cũng thấy rõ Liêu Trình đang lúng túng và chột dạ.
Thẩm Tư Ninh không để tâm đến gã, chỉ rót nửa bát nước trà, tráng từng chiếc bát và đôi đũa trên bàn, sau đó đổ nước đã dùng sang chiếc bát không dùng tới bên cạnh.
Từ lúc bước vào Liêu Kỳ Đông vẫn không nói gì, sắc mặt khó đoán. Thẩm Tư Ninh thì ngược lại, cậu cứ thản nhiên làm việc của mình, hoàn toàn không để ý không khí đang gượng gạo giữa ba người.
Món ăn nhanh chóng được dọn lên, trong bữa ăn, Liêu Kỳ Đông lên tiếng giới thiệu bản thân, Thẩm Tư Ninh cũng chỉ đáp lại vài câu đơn giản cho phải phép.
Sau đó Liêu Kỳ Đông bắt đầu hỏi về cuộc sống đại học của Liêu Trình, nói chuyện đôi câu rồi nhanh chóng chuyển chủ đề sang Thẩm Tư Ninh.
"Tư Ninh, cậu và cháu tôi quen nhau thế nào vậy? Nhìn cậu thế này, cả vẻ ngoài lẫn phong thái trông chẳng giống người vùng mình chút nào, sao lại nghĩ tới chuyện đến đây?"
Liêu Trình nghe Liêu Kỳ Đông hỏi vậy, lập tức siết chặt tay, gã biết cậu mình đã bắt đầu nghi ngờ, đây rõ ràng là đang dò hỏi chuyện gì đó.
Thẩm Tư Ninh gắp một miếng rau diếp xanh, cắn một miếng rồi đặt phần còn lại vào đĩa, sau đó đặt đũa xuống.
Thẩm Tư Ninh khẽ bật cười, đôi mắt cong cong mang theo nét giễu cợt: "Tôi và Liêu Trình học đại học cùng thành phố, chỉ tình cờ gặp vài lần, quan hệ cũng chẳng sâu sắc gì. Nhưng mà, mối quan hệ giữa người với người vốn là thứ phức tạp nhất trên đời, ai mà biết được tương lai sẽ thế nào. Còn việc tôi đến đâu, phụ thuộc vào nơi tôi thích."
"Anh Liêu."
Liêu Kỳ Đông nghe được sự xa cách và lạnh nhạt trong lời nói của Thẩm Tư Ninh, nhưng vì lo cho cháu trai nên anh vẫn tiếp tục hỏi thêm vài câu, dù biết sẽ bị người ta ghét bỏ.
"Tư Ninh, nghe Liêu Trình nói cậu là giáo viên dạy vẽ? Ở cái thị trấn nhỏ này chắc khó sống lắm nhỉ? Sao không nghĩ tới việc mở lớp ở thành phố lớn hơn?"
"Trên đời có nhiều thứ quan trọng hơn tiền bạc mà."
"Phải không, Liêu Trình?"
Trong lòng Thẩm Tư Ninh đã cực kỳ bực bội, vậy mà đối phương cứ hỏi mãi không thôi. Cậu hiểu dù mình có nói gì đi nữa, người đàn ông này cũng sẽ không tin cậu và Liêu Trình đã kết thúc, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Vì vậy Thẩm Tư Ninh cố tình để lại một câu đầy ẩn ý, rồi quay sang nói thêm với Liêu Trình một câu nữa.
Sau câu nói đó, sắc mặt đối phương càng lúc càng khó coi, trong lòng Thẩm Tư Ninh cảm thấy hả hê, cũng bớt tức phần nào.
Thấy đối phương còn định mở miệng, Thẩm Tư Ninh liền cười tươi, cầm chén trà đứng dậy bước đến cạnh Liêu Kỳ Đông, nhẹ nhàng cụng chén vào chai rượu trắng trong tay anh.
"Cảm ơn bữa ăn hôm nay, hy vọng sau này mọi người có thể hòa thuận."
Liêu Kỳ Đông thấy cậu chủ động mời rượu, cũng giơ chai rượu lên đáp lại, rồi dốc nốt nửa chai còn lại uống cạn.
Uống xong, anh không tiếp tục hỏi han thêm gì nữa.
Trong suốt bữa ăn, Liêu Kỳ Đông cứ nghĩ mãi về câu nói ban nãy của Thẩm Tư Ninh, khi cậu đi đến bên cạnh mình cụng chén, ngoài lời cảm ơn lịch sự ra, cậu còn thì thầm một câu rất khẽ: "Anh Liêu, ông nội của Tiểu Minh sống đến chín mươi chín tuổi, anh nghĩ là vì sao?"
Nói xong câu đó, Thẩm Tư Ninh liền nhanh chóng lùi về chỗ.
Liêu Kỳ Đông không ngờ người này không chỉ lạnh lùng kiêu ngạo mà còn như một đóa hoa hồng đầy gai, bình thường sẽ không dễ dàng để lộ móng vuốt, nhưng chỉ cần bị chọc giận sẽ đâm người không chút nể tình.
Phải rồi, ngay lần đầu gặp nhau hai người đã cãi nhau, Thẩm Tư Ninh thẳng tay tát anh một cái, sau đó còn giả vờ tử tế xin lỗi.
Một người như vậy, còn mong moi được lời gì từ miệng cậu ta sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!