Liêu Kỳ Đông đưa điện thoại lại cho đối phương, sau đó xuống lầu mua một quyển sổ và cây bút, định qua căn nhà đối diện tầng sáu để ghi chép một chút.
Vừa mở khóa, anh đã thấy trong phòng chất đầy đồ đạc: giá vẽ, dụng cụ vẽ, màu, ghế, bàn, kệ... đủ thứ bày la liệt, chẳng ngăn nắp tí nào.
Trước đó anh cứ tưởng người kia chỉ có chút đồ ở ngoài phòng khách, hóa ra phần lớn đồ đạc lại được chất hết bên căn phòng trống này, Liêu Kỳ Đông vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.
Anh đứng trước bàn, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.
Mặt bàn phủ một lớp bụi mỏng, nhưng Liêu Kỳ Đông cũng chẳng để ý, cứ thế đặt sổ lên bàn, bắt đầu lập kế hoạch.
---
Thẩm Tư Ninh nhận điện thoại rồi về lại phòng ngủ.
Trên máy có mấy tin nhắn từ Liêu Trình, cậu mở ra xem qua một lượt rồi xóa sạch tất cả.
Chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Thẩm Tư Ninh nằm trên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn trần nhà, cậu đang nghĩ không biết nên chuyển xưởng vẽ đi đâu.
Xưởng vẽ cạnh bờ sông chắc chắn phải sửa sang lại thì mới lấy lại tiền cọc được, nhưng cũng phải chờ nắng lên, hong khô ẩm ướt rồi khử trùng, sau đó mới có thể sơn sửa.
Phòng ngủ hơi oi bức, mưa vừa tạnh là nắng đã lên, mùa hè oi ả bắt đầu rồi. Trong phòng không có quạt, không điều hòa, đến điện cũng chẳng có.
Không biết bao giờ mới có điện lại nữa?
Có lẽ vài ngày tới phải ra ngoài thuê khách sạn ở tạm, không phải tự dọn dẹp, mà chắc khách sạn cũng có máy phát điện riêng.
Nghĩ tới đó, chẳng biết Thẩm Tư Ninh đã thiếp đi từ lúc nào, mãi đến khi nghe tiếng gõ cửa phòng, cậu mới giật mình tỉnh lại.
Thẩm Tư Ninh rời giường ra mở cửa thì thấy chủ nhà đang đứng bên ngoài.
"Sáu giờ rồi, đi ăn tối nhé?"
Lúc ấy Liêu Kỳ Đông đang ngồi bên căn phòng đối diện viết vẽ linh tinh, việc ghi chép sổ sách thì không sao, nhưng những chữ phức tạp anh đã quên gần hết, kiến thức đã trả lại cho thầy cô cả rồi. Anh chỉ viết tóm ý bằng mấy chữ đơn giản, miễn sao chính mình hiểu là được.
Anh định ghi lại vài điểm chính để sau này nhờ người viết giúp một bản hợp đồng, nhưng ngồi loay hoay mãi chẳng biết bắt đầu từ đâu, rõ ràng đầu óc đã nghĩ ra rồi mà tay thì không sao viết được.
Cuối cùng bực quá, anh xuống tầng hút liền hai điếu thuốc để bình tâm lại.
Hút xong thì cũng gần sáu giờ.
Sau lũ, các quán ăn và siêu thị đều làm ăn rất tốt, muốn đi ăn tối thì phải tranh thủ sớm một chút, trễ thì sợ chẳng còn món gì ngon, vì vậy anh mới lên gõ cửa gọi đối phương.
---
Thẩm Tư Ninh gật đầu, nói: "Anh chờ chút, tôi thay đồ."
Liêu Kỳ Đông nhìn cánh cửa phòng ngủ vừa khép lại, còn nghe rõ tiếng cửa được khóa bên trong, không khỏi bật cười, giọng mang chút hàm ý khó hiểu.
Người có học đúng là khác biệt thật, một ngày thay đồ đến hai, ba lần.
Không giống bọn anh, mặc một bộ từ sáng tới tối, tối cởi ra giặt rồi sáng lại mặc tiếp, có khi mệt quá ngã ra ngủ luôn, quần áo cũng chẳng thèm thay, hôm sau chỉ rửa mặt đánh răng rồi đi làm tiếp.
Đàn ông lớn tướng rồi, thay đồ mà còn khóa cửa!
Liêu Kỳ Đông đi ra đứng ở cửa đợi, anh đã thay dép, đứng đó một lát thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở, liền quay đầu lại.
Chỉ thấy đối phương mặc một chiếc sơ mi lụa màu xám bạc, bên dưới là quần dài màu xanh than, chân đi tất trắng.
Làn da cậu rất trắng, mặc bộ đồ ấy trông càng nổi bật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!