Chương 47: Cánh diều

Liêu Kỳ Đông hỏi Thẩm Tư Ninh muốn giải quyết thế nào nhưng cậu không trả lời trực tiếp, chỉ nói anh hãy hẹn gặp người phụ trách trong huyện, còn lại cứ để cậu lo liệu.

Liêu Kỳ Đông cau mày không hiểu cậu định làm gì, anh lo Thẩm Tư Ninh quá mềm lòng, không đáp trả đủ mạnh, đến lúc đó lại chọc giận đối phương khiến họ gọi thêm người đến gây chuyện.

"Yên tâm đi, đến lúc đó nếu em không xử lý được, anh giúp em một tay nhé?" Thẩm Tư Ninh nói.

Buổi chiều họ cùng nhau đi xem phim như một buổi hẹn hò, hai người ngồi hàng ghế cuối cùng trong rạp, bình thường khi ra ngoài họ đều giữ khoảng cách, một trước một sau, không làm gì quá thân mật nơi công cộng.

Phim được chọn ngẫu nhiên, là một bộ hài nhảm. Lúc mua vé thấy người khác mua bắp rang và nước ngọt, Liêu Kỳ Đông cũng mua cho Thẩm Tư Ninh một phần.

Trong bóng tối hai người lặng lẽ nắm tay nhau, không ai hay biết, Thẩm Tư Ninh cầm ly nước ngọt bằng tay trái, khẽ nhấp từng ngụm. Thật ra trước đây cậu chưa từng đến rạp chiếu phim lớn như thế này, toàn là xem ở rạp riêng tại nhà, muốn xem phim gì chỉ cần nói một tiếng là có người mang đến.

Giờ đây cậu mới hiểu xem phim gì không quan trọng, ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng người đi cùng cậu là ai.

Xem đến giữa chừng, Thẩm Tư Ninh nghiêng đầu nhìn sang thấy Liêu Kỳ Đông đã ngủ thiếp đi, nghiêng người tựa vào ghế, góc nghiêng rõ ràng góc cạnh. Để tiện cho công việc, anh cắt tóc rất ngắn, trông lại càng thêm phong trần gai góc.

Dù ngủ rồi nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay cậu không buông, Thẩm Tư Ninh một mình xem nốt bộ phim mà chẳng thấy chán chút nào, ngược lại còn cảm thấy lòng rất nhẹ nhõm và vui vẻ.

Phim kết thúc, Thẩm Tư Ninh giả vờ như không biết Liêu Kỳ Đông đã ngủ, chờ đến khi anh tỉnh dậy mới quay sang hỏi: "Liêu Kỳ Đông, anh thấy phim có hay không?"

Ban đầu Liêu Kỳ Đông chỉ định chợp mắt một chút, ai ngờ lại ngủ quên luôn, anh lặng lẽ gật đầu, tỏ ý là phim hay.

"Hay chỗ nào?" Thẩm Tư Ninh lại hỏi.

Lúc này Liêu Kỳ Đông mới nhận ra cậu cố tình trêu anh, rõ ràng biết anh ngủ rồi mà vẫn hỏi cảm nghĩ về phim.

"Hay là vì có em xem cùng anh." Liêu Kỳ Đông cười, trả lời ngược lại cậu.

Thẩm Tư Ninh liếc anh một cái rồi buông tay ra, đứng dậy đi ra ngoài, phim chiếu xong rồi, cũng đến lúc phải về.

Rời khỏi rạp phim, Liêu Kỳ Đông lái xe đưa cậu đi dạo bên bờ sông, người đi dạo khá đông, có vài người trèo qua lan can xuống sát mép nước để câu cá.

Những hàng liễu hai bên đường đã bắt đầu nhú chồi, xanh mướt mát mắt.

Sóng nước cuồn cuộn, bên bờ là những con tàu lớn, trên tàu có nhà hàng, người ta ngồi trên boong uống trà, trò chuyện, chơi bài.

Có vài đứa trẻ đang thả diều, nhưng chắc là làm không đúng cách nên diều mãi không bay lên được, một bé trai chạy tới chỗ họ rụt rè nhờ giúp đỡ.

"Chú ơi, chú giúp con thả diều được không ạ?"

Cậu bé đưa cánh diều cho Liêu Kỳ Đông, muốn anh giúp.

Thẩm Tư Ninh thấy anh vừa đi vừa dừng, chọn một chỗ có gió rồi giúp bé thả diều bay lên. Anh điều chỉnh dây từng chút một, kéo rồi lại thả khiến cánh diều bay ngày càng cao, cuối cùng bay đến hết cả cuộn dây.

Cuối cùng Liêu Kỳ Đông đưa tay cầm dây diều lại cho đứa trẻ, để cậu bé tự chơi tiếp.

Thẩm Tư Ninh ngẩng đầu nhìn cánh diều đang bay trên trời, đợi đến khi Liêu Kỳ Đông quay lại đứng bên cạnh, cậu bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Nếu dây diều đứt thì sao?"

Liêu Kỳ Đông cảm thấy cậu thật dễ thương, anh chỉ tay về phía một sạp hàng bên đường, ý nói rằng trên đó có rất nhiều diều, đứt rồi thì mua cái khác là được thôi.

Thẩm Tư Ninh bật cười.

"Liêu Kỳ Đông, khi nào rảnh em kể cho anh nghe về Binh pháp Tôn Tử nhé, mấy thứ khác em cũng có thể kể cho anh, sau này anh sẽ cần dùng đến."

Cậu tiến lại gần Liêu Kỳ Đông, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.

"Liêu Kỳ Đông, sau này anh sẽ bay cao hơn, đi xa hơn, mỗi tầng lớp đều có quy luật sinh tồn riêng của nó, anh cần học thật nhanh để thích nghi, em sẽ đợi anh ở nơi tận cùng của tương lai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!