Chương 46: Quyền và tiền

Thẩm Tư Ninh hoàn toàn ngỡ ngàng, không kịp chuẩn bị chút nào.

Liêu Kỳ Đông ôm cậu rất chặt, khác hẳn với lần trước

- lần này ngay khi vừa hôn lên môi cậu, Liêu Kỳ Đông liền dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tách đôi môi cậu ra, xâm nhập vào sâu bên trong.

Cơn gió mạnh mẽ, môi và hơi thở hòa quyện vào nhau.

Thẩm Tư Ninh có chút không chịu nổi, đưa tay đẩy Liêu Kỳ Đông.

Nhưng không đẩy được, bị Liêu Kỳ Đông quét qua từ trong ra ngoài một cách triệt để. Cuối cùng khi Thẩm Tư Ninh có chút khó thở, Liêu Kỳ Đông mới nhận ra và hơi buông lỏng một chút.

Thẩm Tư Ninh hít vài hơi không khí, thở đều lại rồi đưa tay lau đi vết nước bên khóe môi, nhìn Liêu Kỳ Đông rồi mắng anh.

"Anh làm cái gì vậy?"

"Anh điên rồi hả?"

Mấy ngày nay Liêu Kỳ Đông làm việc cường độ cao, ngày đêm đảo lộn, không thể gọi điện thoại quá lâu, nhớ Thẩm Tư Ninh đến mức anh muốn về nhà ngay lập tức.

"Anh nhớ em quá, sắp phát điên rồi."

Liêu Kỳ Đông nói xong liền ôm lấy người, tiếp tục nói.

"Anh đã đi kiểm tra mấy địa chỉ, tìm thấy trung tâm năng khiếu trong tòa nhà gần đó, có hơn mười học sinh, trong đó có hai học sinh anh nhận ra, là học sinh lớp em dạy."

Nghe Liêu Kỳ Đông nói chuyện nghiêm túc, Thẩm Tư Ninh chuyển sự chú ý sang chuyện này.

Thẩm Tư Ninh biết chuyện này khá bình thường, ai cũng có thể làm bất cứ điều gì để kiếm tiền, nhưng vẫn có chút cảm giác không thoải mái.

"Sau này chuyện như thế này sẽ còn nhiều, hiện tại chỉ có một nơi, nhưng sau này chắc chắn sẽ có người khác cũng bắt chước mở trung tâm như vậy, không thể tránh khỏi."

"Nhưng chất lượng giảng dạy của họ không thể so với chúng ta, đến lúc đó bảo các thầy cô in chứng chỉ và các danh hiệu đã đạt được của họ, dán hết lên bảng thông báo bên ngoài trung tâm, khi có học sinh thi đỗ nghệ thuật sẽ làm một lễ diễu hành quanh huyện để quảng bá tên tuổi."

"Còn nữa, bảo hai người phụ trách kia âm thầm kiểm tra nhân viên bên trong, giáo viên chắc chắn sẽ không làm chuyện này, nhưng cần phải chú ý đến các nhân viên khác."

"Trung tâm có kiếm được tiền hay không người ngoài không thể hiểu hết, chắc chắn là có nhân viên lén lút tiết lộ thông tin hoặc là tiết lộ thông tin của học sinh. Dù sao mới bắt đầu lớp không lâu, việc lôi kéo phụ huynh cần có thời gian, chắc chắn là họ đã có ý đồ từ trước Tết."

"Em chỉ cần báo cho hai người phụ trách đó, họ sẽ vì muốn thể hiện với em mà tìm ra sự thật."

Sau khi Liêu Kỳ Đông nói xong, anh bảo Thẩm Tư Ninh đi lấy tất cả hồ sơ học sinh và giữ lại, làm xong thì cả hai về nhà.

Về đến nhà, Liêu Kỳ Đông nấu cơm tối, ăn xong thì chuẩn bị đi giặt quần áo đã thay ra, Thẩm Tư Ninh nhíu mày kéo anh lại.

"Liêu Kỳ Đông, sau này em sẽ mang tất cả quần áo đến tiệm giặt khô, anh làm vậy rất mệt, mà tiền giặt đồ cũng không nhiều bằng tiền vứt đồ đâu."

Liêu Kỳ Đông cười nhẹ, anh đứng trước mặt Thẩm Tư Ninh, đưa tay vuốt nhẹ mặt cậu.

"Thẩm Tư Ninh, em còn chưa hiểu sao?"

"Làm sao anh có thể để người khác động vào đồ của em."

Thẩm Tư Ninh nghe Liêu Kỳ Đông nói vậy, ngạc nhiên nhìn anh vài giây, rồi mới hiểu được ý của anh.

"Liêu Kỳ Đông, anh có điên không, chỉ là quần áo thôi mà."

"Trước kia ở nhà em cũng để người giúp việc giặt mà."

Liêu Kỳ Đông nghe xong lời Thẩm Tư Ninh cũng không giải thích gì, chỉ cúi đầu gần lại Thẩm Tư Ninh, ánh mắt giao nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!