Động tác của Liêu Kỳ Đông nhanh đến mức Thẩm Tư Ninh không kịp phản ứng, cậu bị anh ôm chặt ghì vào sau cánh cửa, tay anh giữ lấy sau gáy cậu rồi cúi xuống hôn.
Nụ hôn chỉ dừng lại ở đôi môi, nhẹ nhàng chạm vào, sau đó anh hơi buông ra một chút, nhưng khoảng cách vẫn rất gần. Từng hơi thở của Liêu Kỳ Đông phả lên môi Thẩm Tư Ninh, rõ ràng đến mức khiến tim cậu đập loạn.
"Thẩm Tư Ninh, anh là người bảo thủ, nụ hôn đầu của anh đã trao cho em rồi, em phải chịu trách nhiệm đấy, biết không?"
Thẩm Tư Ninh nghe anh nói xong thì không nhịn được bật cười, khóe môi cong cong.
"Không phải em đã nói chỉ thử thôi à?"
"Giờ lại đòi người ta chịu trách nhiệm rồi? Tiến triển nhanh quá đó."
Liêu Kỳ Đông lại nghiêng người hôn cậu vài cái thật nhẹ.
"Thẩm Tư Ninh, anh là người xuất thân quê mùa, anh đã tự nói với mình rằng chỉ hôn và lên giường với vợ mình thôi, còn lại em tự xem mà làm."
Thẩm Tư Ninh bị câu nói này của anh chọc cười không thôi, rõ ràng là anh lén hôn cậu trước, vậy mà còn quay lại đổ trách nhiệm lên đầu cậu, làm như cậu là người cướp mất nụ hôn đầu của anh vậy.
"Này, chỗ em không có cái kiểu đó đâu nhé, anh nên tiếp xúc thêm với mấy chuyện mới mẻ đi, mở mang đầu óc chút."
Thẩm Tư Ninh rút khỏi vòng tay anh, lùi ra xa một chút để giữ khoảng cách, vừa cười vừa trêu chọc.
Liêu Kỳ Đông nhìn cậu nghịch ngợm, lanh lợi như một chú cáo nhỏ ranh mãnh
- không để lộ ra ý gì, cũng chẳng chịu nói rõ lấy một lời.
Anh quay lại ngồi xuống chiếc ghế xoay của mình, chân gác lên bàn, dùng quyển sách che mặt, không nói lời nào.
Thẩm Tư Ninh chẳng hiểu nổi anh đang làm gì, nhìn một lúc lâu thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, còn tưởng là mình lỡ lời làm anh buồn thật.
Cậu nghĩ lại, đúng là đôi khi Liêu Kỳ Đông có hơi cổ hủ, suy nghĩ cũng rất truyền thống.
Vì vậy Thẩm Tư Ninh từ từ bước đến gần anh, định đưa tay gỡ quyển sách trên mặt anh ra xem sắc mặt thế nào.
Nào ngờ vừa mới đến gần Liêu Kỳ Đông lập tức hất sách xuống, buông chân xuống đất rồi nhanh như chớp kéo cậu vào lòng.
Anh cố tình gài bẫy cậu.
"Liêu Kỳ Đông, đồ lừa đảo!"
Thẩm Tư Ninh bị anh ôm chặt, vòng tay siết ngang eo, hoàn toàn không thể trốn thoát.
"Anh là đồ khốn, là tên lừa đảo, anh không nên lừa em."
Liêu Kỳ Đông ôm cậu, cúi đầu hôn lên khóe môi Thẩm Tư Ninh, hôn một cái rồi lại một cái, như đang thăm dò ranh giới của cậu.
Hôn được chừng mười cái, Thẩm Tư Ninh mới ngăn anh lại, không cho hôn thêm nữa.
Thấy vậy Liêu Kỳ Đông cũng biết dừng đúng lúc, ngoan ngoãn ôm lấy cậu dịu dàng nói chuyện.
"Chiều nay mình đi ngân hàng, anh sẽ chuyển hết tiền vào tài khoản của em, em muốn mua gì thì tự đi mua."
Liêu Kỳ Đông vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay Thẩm Tư Ninh.
Thẩm Tư Ninh nhận ra anh rất thích nghịch tay mình, còn những lời Liêu Kỳ Đông vừa nói khiến cậu hơi bất ngờ, cậu đã từng xem qua sổ tiết kiệm của anh, số tiền bên trong không hề nhỏ.
"Chuyển tiền sang cho em làm gì?"
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tư Ninh là: Liêu Kỳ Đông gửi tiền vào tài khoản của mình, chứ không phải cho cậu hẳn, vì số tiền này không phải chuyện nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!