Chương 44: Nụ hôn

Thẩm Tư Ninh nhẹ nhàng trải chăn của Liêu Kỳ Đông đắp lên người, con người Liêu Kỳ Đông là vậy, một khi đã muốn làm gì thì sẽ nghĩ đủ mọi cách để đạt được cho bằng được.

Chiếc chăn này vốn dĩ là của cậu nhưng lại để cho Liêu Kỳ Đông dùng, sau đó anh cũng không có ý định trả lại. Chăn được anh đắp một thời gian, giờ Thẩm Tư Ninh nằm bên dưới, cậu trở mình hai lần, luôn cảm thấy những vật dụng cá nhân như chăn có một loại cảm giác rất riêng tư.

Cho nên mỗi khi trở mình cậu đều có ảo giác như đang được bao bọc trong hơi thở của Liêu Kỳ Đông. Người đàn ông này đúng là đáng ghét, âm thầm mà sâu sắc, cứ từ từ xâm chiếm không gian riêng tư của cậu từng chút một.

Thẩm Tư Ninh lăn lộn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không chống nổi cơn buồn ngủ, đắp chăn của một người đàn ông khác rồi thiếp đi, giấc ngủ kéo dài cho đến khi tỉnh dậy một cách tự nhiên.

Sau khi tỉnh dậy, cậu thay đồ rồi bước ra khỏi phòng.

Nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn mười giờ sáng, trên bàn để lại một mẩu giấy viết tay của Liêu Kỳ Đông.

"Bữa sáng để trong nồi, khi nào dậy thì gọi cho anh, anh quay lại đón em."

Thẩm Tư Ninh đi rửa mặt trước, sau đó hâm lại bữa sáng, trong lúc chờ đồ ăn nóng lên cậu gọi điện cho Liêu Kỳ Đông, điện thoại nhanh chóng được bắt máy.

"Em dậy rồi à?"

Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào của nhiều người đang nói chuyện, Thẩm Tư Ninh nghe được độ ồn đoán rằng anh đang đi ra chỗ vắng người mới bắt đầu nói chuyện với cậu.

"Ừm." Thẩm Tư Ninh khẽ đáp.

"Vậy em ăn sáng trước đi, anh lái xe về đón em ngay."

"Được."

Sau khi Thẩm Tư Ninh nói xong câu đó Liêu Kỳ Đông liền dập máy, anh quay sang nói với người phụ trách buổi huấn luyện rằng mình sẽ ra ngoài một tiếng rồi quay lại, bảo người đó tiếp tục đào tạo cho các tài xế.

Người được giao nhiệm vụ huấn luyện là một giáo viên ngữ văn đã nghỉ hưu do Liêu Kỳ Đông tạm thời mời tới, rảnh rỗi nên nhận làm công việc này.

Ông ấy gật đầu rồi tiếp tục đọc nội quy công việc cho các tài xế nghe, điều gì nên làm, điều gì không được phép, nói rõ từng điều một.

Mấy nhân viên bán hàng ở bãi đỗ xe thấy ông chủ Liêu lái chiếc xe mới ra ngoài liền bắt đầu đoán già đoán non. Họ đều đã quen thuộc với thói quen của Liêu Kỳ Đông rồi, thường khi đi công tác hay xử lý việc vặt anh đều dùng chiếc xe cũ, chỉ khi về nhà mới đổi sang xe mới.

Nơi nào có người, nơi đó có chuyện để bàn tán, mọi người đều đoán chắc rằng ông chủ về thăm bạn gái, vì đàn ông một khi đã bận rộn thì chẳng ai rảnh đến mức đổi xe làm gì, thường thì tiện đâu dùng đó.

Thẩm Tư Ninh ăn xong bữa sáng, vừa đặt bát đũa vào bếp thì Liêu Kỳ Đông về tới, anh vào bếp rửa sạch chén đĩa rồi đưa Thẩm Tư Ninh cùng đi với mình.

Xe chạy thẳng về vùng ngoại ô hẻo lánh, một nơi hoang vu mà Thẩm Tư Ninh chưa từng thấy, cỏ dại mọc um tùm, đường xá gập ghềnh.

"Quê mà, nó là vậy đó, xe tải của mình hay ra vào nên kiểu gì cũng làm hỏng mặt đường. Chờ sau này mấy công trình quanh đây xây xong hết, có thời gian thì nhờ người trong làng sửa lại đường luôn."

Chiếc xe lắc lư suốt chặng đường đến bãi đỗ, bảo vệ ở cổng thấy là xe của ông chủ thì lập tức mở cổng cho xe đi thẳng vào.

Liêu Kỳ Đông lái xe tới đỗ ngay bên cạnh căn nhà tạm, lúc Thẩm Tư Ninh định mở cửa xuống liền phát hiện cửa vẫn còn bị khóa, cậu chưa kịp xuống, Liêu Kỳ Đông cũng chưa mở khóa.

"Em muốn đi theo xem anh làm việc hay ở trong nhà tạm ngồi đợi?"

Liêu Kỳ Đông vừa hỏi vừa nắm tay Thẩm Tư Ninh không buông.

Anh đang hỏi ý kiến cậu.

Thẩm Tư Ninh nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, cả bãi đỗ chật kín xe tải, cũ mới đều có. Một khoảng đất trống có mấy chục người đàn ông đang ngồi, phía trước họ là một người lớn tuổi cầm sổ tay đang nói gì đó.

Xung quanh có hai cô chú lớn tuổi và mấy thanh niên trẻ đang đứng xem.

"Vậy anh đã nghĩ kỹ chưa, định giới thiệu em là ai?"

Thẩm Tư Ninh không trả lời ngay câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại, việc cả hai cùng xuất hiện có khiến người khác nghi ngờ điều gì không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!