Chương 43: Trao đổi

Mấy ngày sau khi Liêu Kỳ Đông đi khỏi, nếu không có việc gì Thẩm Tư Ninh sẽ ra ngoài vẽ phong cảnh, đến giờ lại quay về dạy vẽ cho học trò.

Sau Tết, số lượng học sinh tăng lên khá nhiều, mỗi ngày đứng lớp xong Thẩm Tư Ninh đều cảm thấy rất mệt, chẳng muốn nói chuyện với ai, tan lớp là bắt taxi về nhà ngay.

Về đến phòng, cậu ngả lưng xuống giường là ngủ được ngay.

Liêu Kỳ Đông ở bên này đang ăn cơm với bên phía nhà máy, trong bữa ăn, anh trò chuyện vu vơ với quản lý kinh doanh rồi từ từ dẫn dắt câu chuyện sang việc làm đại lý.

"Haizz, chuyện này nói thì dễ chứ làm không dễ đâu, anh Liêu à, cơ ngơi nhà anh to như vậy, nhận làm đại lý mấy thứ này chẳng được lợi gì, tốn công tốn của mà chưa chắc đã tiêu thụ hết hàng."

"Thời buổi bây giờ ấy mà, hàng hóa không quan trọng đâu, có bán được hay không mới là mấu chốt, anh nói xem có đúng không?"

Quản lý kinh doanh đứng dậy, tay cầm ly rượu làm động tác mời Liêu Kỳ Đông, mỗi lời nói ra đều là tâng bốc, nâng Liêu Kỳ Đông lên tận mây xanh, nhất định không dám đắc tội.

"Anh nói đúng lắm."

Liêu Kỳ Đông mỉm cười, cạn ly rượu của đối phương.

Uống xong, trong lòng Liêu Kỳ Đông đã có dự tính rõ ràng, anh khẽ cười khẩy. Dù anh có thăm dò hay thả mồi đến mấy, những người trong giới này vốn dĩ bài ngoại, người ngoài muốn chen chân vào căn bản là chuyện không thể.

Trên thương trường không có chuyện tình nghĩa.

Ăn xong, quản lý tiễn Liêu Kỳ Đông ra đến cửa khách sạn, ngày mai họ phải đi nhận xe, xe hiện đang đỗ trong nhà máy sản xuất xe tải. Thân xe và thùng xe được sản xuất ở hai nơi khác nhau, tối nay nhà máy sẽ ghép hai phần lại thành xe hoàn chỉnh.

Liêu Kỳ Đông đã dặn người mai phục dưới khách sạn từ trước để canh chừng tên quản lý kia, sau khi gã tiễn anh đến cửa, tận mắt thấy anh đi rồi mới lái xe rời khỏi.

Cùng lúc đó, người của Liêu Kỳ Đông cũng lặng lẽ bám theo, anh giữ liên lạc liên tục với đối phương qua điện thoại.

Quả nhiên tên quản lý kia lái xe thẳng đến nhà máy.

Nhà máy xe tải nằm ở một vùng nông thôn hẻo lánh của thành phố, ban đêm vẫn có người canh gác cổng, Liêu Kỳ Đông chỉ bảo người của mình xác định địa chỉ, sau đó rút về.

Lần này chỉ là thăm dò sơ bộ.

Anh nghĩ đợi khi mọi việc ở mỏ than ổn định sẽ tìm cách mở một đường riêng từ đây, làm ăn độc lập.

---

Hôm sau Liêu Kỳ Đông dẫn các tài xế đi nhận xe, anh bảo mỗi xe buộc một dải vải đỏ vào tay lái, đây một tập tục tượng trưng cho sự an toàn và bình an.

Xe tải có nhiều điểm mù, không giống như xe con, mà họ còn phải chạy cả ngày lẫn đêm. Đặc biệt lô xe này vẫn chưa đăng ký, chưa có bảo hiểm, nếu trên đường xảy ra chuyện gì chắc chắn anh sẽ bị cấp trên lột một lớp da.

Sáu mươi tài xế, mỗi xe hai người thay phiên nhau lái, mệt là đổi.

Sau khi thanh toán xong, đoàn xe xuất phát, xe khách dẫn đầu, phía sau là hàng dài xe tải nối đuôi nhau.

Liêu Kỳ Đông không lái xe tải, anh còn nhiều việc phải lo nên ngồi trên xe khách chạy phía trước, ở hàng ghế cuối cùng gọi điện thoại liên tục.

Anh không để người theo dõi tên quản lý kia quay về.

Người đó là quân cờ Liêu Kỳ Đông đã sắp đặt từ trước Tết, vẫn luôn ở đó theo dõi. Anh sắp xếp cho người này thuê nhà ở gần nhà máy

- đó là nhà của một hộ dân chuyển lên thành phố sống, để lại căn nhà trống nên cho thuê.

Liêu Kỳ Đông dặn đối phương không được manh động, trước hết phải làm quen với người dân xung quanh, ban ngày thì ra đồng làm việc cho có, tiện thể dò la tin tức.

Nhà máy này hoạt động ở đây bao năm nay, muốn lấy thông tin bên trong gần như là bất khả thi, nhưng nếu chỉ là tin ngoài lề hay vài chuyện bên lề, hỏi người dân xung quanh là rõ nhất.

---

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!