Về đến nhà hai người vẫn nắm tay nhau, Liêu Kỳ Đông quay lại nhìn Thẩm Tư Ninh, hỏi buổi tối muốn ăn gì.
Dạo gần đây Thẩm Tư Ninh toàn ăn ngoài, đã ngán đồ ăn hàng quán từ lâu nên hiếm lắm mới kể ra hai món mình muốn ăn.
Liêu Kỳ Đông buông tay cậu ra, vào bếp bắt đầu nấu nướng.
Thẩm Tư Ninh về phòng nghỉ một lúc, chẳng bao lâu sau Liêu Kỳ Đông đã gọi cậu ra ăn cơm, trong bữa ăn anh kể chuyện ngày mai sẽ phải đi công tác xa.
Ước chừng phải năm ngày mới quay về, mà về rồi có thể sẽ phải đi tiếp một đợt nữa, mỏ than cách đây khá xa, nằm sâu trong núi, anh phải tới đó trông nom mấy tài xế để đảm bảo mọi chuyện ổn thỏa.
Cũng không biết đến khi nào mới có thể giao bớt việc cho người khác.
"Biết rồi."
Thẩm Tư Ninh gật đầu, cậu đã quen với việc Liêu Kỳ Đông thường xuyên đi công tác, cũng hiểu rõ công việc bận rộn nên không thấy quá bận tâm.
Ăn xong, Liêu Kỳ Đông vào bếp rửa chén, Thẩm Tư Ninh đứng trước cửa bếp nhìn anh. Liêu Kỳ Đông cúi đầu dùng khăn lau từng cái bát, vừa làm vừa dặn dò cậu: "Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi nhớ dẫn nhân viên đi ăn tiệc khai xuân, lúc rảnh thì tổ chức tụ tập vui chơi với họ một chút, kết hợp làm việc và đời sống, để họ dần quen với chỗ này, như vậy mới giữ chân được người ta."
Thẩm Tư Ninh gật đầu.
Rửa bát xong, lau tay sạch sẽ, Liêu Kỳ Đông bước tới trước mặt Thẩm Tư Ninh, mỉm cười nhìn cậu rồi đưa tay nắm lấy tay phải của cậu, ngón cái nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay.
Tay bị anh chạm đến ngứa ngáy, Thẩm Tư Ninh chẳng nói gì, chỉ muốn rút tay về, nhưng Liêu Kỳ Đông không chịu buông, còn lấy ngón trỏ cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu.
"Ở nhà thì không cho nắm tay, hửm?"
Liêu Kỳ Đông ghé sát lại trêu chọc.
Thẩm Tư Ninh cảm thấy anh đúng là nhỏ mọn, đến giờ còn lôi chuyện cũ ra nói, rõ ràng cố tình trêu cậu.
Thẩm Tư Ninh lườm anh một cái, dùng sức rút tay lại, cúi đầu nhìn mu bàn tay xuất hiện vết đỏ nhạt của mình.
Cậu quay người bỏ đi luôn, chuẩn bị rửa mặt ngủ sớm, Liêu Kỳ Đông chầm chậm đi theo sau nhìn cậu vào phòng lấy đồ ngủ.
"Thẩm Tư Ninh, chuyện hôm đó em nói... rốt cuộc có ý gì? Có thể nói rõ cho anh biết không?"
Liêu Kỳ Đông muốn hiểu rốt cuộc hôm đó Thẩm Tư Ninh đang lo lắng điều gì.
Nhưng làm sao Thẩm Tư Ninh có thể nói ra? Nếu nói ra, người trước mặt chắc chắn sẽ đắc ý đến tận mây xanh, người ta mới nhìn được một bước mà cậu đã nhìn đến tận mấy chục bước sau rồi.
Tương lai có quá nhiều điều không thể đoán trước.
"Em quên rồi."
Thẩm Tư Ninh cầm bộ đồ ngủ, vừa đi về phía nhà tắm vừa nói với Liêu Kỳ Đông đang đứng ngoài cửa: "Không được hỏi nữa."
Nói xong liền đóng cửa, còn khóa trái bên trong, cậu rửa mặt rồi sấy tóc trong nhà tắm, xong xuôi mới đi ra.
Lúc này Liêu Kỳ Đông đang đứng ngoài ban công gom quần áo, anh chỉ mang theo hai bộ, thay phiên nhau mặc, dù sao cũng là đàn ông nên không quá cầu kỳ, có đồ mặc là được.
Thẩm Tư Ninh bước lại gần nhìn anh gấp quần áo, Liêu Kỳ Đông đang nhét đồ vào túi nhựa của siêu thị, kiểu đóng gói đơn giản đến mức cẩu thả khiến Thẩm Tư Ninh không nhìn nổi nữa, cậu quay vào phòng dọn trống một chiếc vali rồi đẩy đến trước mặt anh.
"Dùng cái vali này mà đựng, anh dùng cái túi kia, người ta nhìn vào không biết còn tưởng đang đựng rác, lỡ ai ném đi thì sao."
Thẩm Tư Ninh vừa nói vừa lắc đầu.
Liêu Kỳ Đông nghe cách cậu ví von thì bật cười thành tiếng.
Anh nhận lấy chiếc vali, mở ra rồi bắt đầu xếp quần áo vào, vali cũng không quá to nhưng nhét vài bộ vẫn dư dả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!