Chương 41: Nắm tay

Sau khi nói xong câu đó, Liêu Kỳ Đông liền ôm chặt lấy Thẩm Tư Ninh. Thẩm Tư Ninh bị anh siết chặt đến mức khó thở, nhưng dù vậy, cậu vẫn không mở miệng bảo anh buông ra.

Hôm đó cậu đã đến sân bay, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ lên máy bay rời đi, thế nhưng cậu lại chần chừ cho đến khi nghe thấy tên mình được gọi vang trong loa phát thanh.

Thẩm Tư Ninh nghe thấy rồi, nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích.

Cuối cùng, cậu lỡ mất chuyến bay.

Thẩm Tư Ninh đã tìm vô số lý do, tự thuyết phục mình bằng đủ lời lẽ lý trí, cậu hoàn toàn tỉnh táo nhìn bản thân lựa chọn ở lại.

Mọi hậu quả cậu đều tự mình gánh chịu.

"Chỉ là thử xem sao thôi."

Thẩm Tư Ninh nói như để giữ lại chút thể diện cho mình.

Cũng giống như khi cậu từng nói với Liêu Trình, chỉ là thử thôi, nếu không hợp thì chia tay.

"Anh biết."

Liêu Kỳ Đông trả lời, anh biết một người kiêu ngạo như Thẩm Tư Ninh sẽ không dễ dàng thừa nhận, nhưng chỉ cần cậu chịu mở miệng, vậy là đủ rồi.

Khoảnh khắc đó, thần kinh căng thẳng của Thẩm Tư Ninh mới dần thả lỏng, cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu đau nhức, đã nhiều ngày cậu không ngủ ngon, mà hễ mất ngủ là cậu thường hay cáu gắt khi tỉnh dậy.

"Em muốn ngủ."

Thẩm Tư Ninh đẩy nhẹ Liêu Kỳ Đông, ra hiệu cho anh buông ra.

Liêu Kỳ Đông nghe theo, anh buông tay, cúi đầu nhìn sắc mặt của cậu, thấy Thẩm Tư Ninh mệt mỏi đến thế, anh biết chắc chắn cậu chưa nghỉ ngơi tử tế.

Thẩm Tư Ninh đứng dậy rời khỏi ghế sofa, đi về phía phòng ngủ.

Khi đóng cửa, cậu liếc nhìn người đang ngồi trên sofa, đối phương vẫn luôn dõi mắt theo cậu, Thẩm Tư Ninh khẽ nói một tiếng "chúc ngủ ngon" rồi mới khép cửa lại.

Cậu nằm lên giường, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Liêu Kỳ Đông không bật đèn phòng khách mà chỉ bật đèn bếp để ánh sáng không quá chói, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thẩm Tư Ninh.

Bật đèn xong anh liền đi tìm những mảnh vỡ của món đồ chơi chú hề bị rơi xuống sàn, đồ chơi bằng nhựa không chịu được va chạm mạnh nên đã vỡ thành nhiều mảnh.

Liêu Kỳ Đông cẩn thận nhặt từng mảnh lên, sau đó đi lấy keo dán, ngồi xuống bàn trà tỉ mỉ ghép lại từng phần, đến cuối cùng chỉ còn thiếu ngón trỏ bên trái của chú hề.

Liêu Kỳ Đông khom người lục tìm khắp nơi trong phòng khách, cuối cùng cũng tìm được mảnh đó dưới gầm sofa, rồi dán nó vào chỗ cũ.

Lúc dán xong trông món đồ chơi còn xấu xí hơn trước, trên thân đầy vết nứt, thế là anh vào nơi cất dụng cụ ở phòng bên cạnh.

Liêu Kỳ Đông mang bột thạch cao ra pha rồi từ từ trét lên từng chỗ nứt trên món đồ chơi. Đợi trét xong, anh để nó ở nơi thoáng gió cho khô, định khi khô sẽ sơn màu lại.

Phần đáy của món đồ chơi anh không dán kín để sau này có thể thay pin dễ dàng, sau khi trét thạch cao, chú hề không còn linh hoạt, không thể nhấn đầu là hát như lúc đầu nữa.

Nhưng món đồ sau khi trét thạch cao lại chắc chắn hơn trước nhiều.

Giờ muốn phát nhạc phải mở ở dưới chân.

Xong việc, Liêu Kỳ Đông về lại phòng đối diện, rửa tay xong thì xem hợp đồng để trên bàn, anh đọc qua một lượt sau đó xé đi, chỉ giữ lại tờ có ghi số tài khoản ngân hàng.

Hôm sau, trời vừa sáng Liêu Kỳ Đông đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, để sẵn trong nồi rồi ra ngoài đến trung tâm nghệ thuật. Các giáo viên đã đến, anh liền nói với họ rằng ông chủ Thẩm đi đường xa mệt quá nên phải nghỉ ngơi thêm chút, hôm nay anh thay mặt đến phát bao lì xì.

Đợi đến lúc ông chủ Thẩm đến, cả trung tâm sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm mừng khai xuân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!