Thẩm Tư Ninh đóng cửa phòng ngủ lại, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không được mềm lòng, không được mềm lòng, tuyệt đối không được mềm lòng.
Cậu khóa trái cửa rồi ngồi trở lại giường.
Nghĩ đến ánh mắt tan vỡ và đau đớn của Liêu Kỳ Đông lúc anh khép cửa, Thẩm Tư Ninh thấy nghẹn thở, trong lòng quặn thắt.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Khi xưa ở bên Liêu Trình, cậu chưa từng như vậy.
Tại sao?
Sao lúc đó cậu không nghĩ nhiều như bây giờ?
Tại sao khi đó cậu không bận tâm đến thân phận hay xuất thân của đối phương?
Thẩm Tư Ninh mệt mỏi rã rời, cậu nằm vật xuống giường, không muốn nghĩ ngợi gì thêm, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà một lúc rất lâu, rồi không biết ngủ thiếp đi từ khi nào.
---
Sáng hôm sau, trời vừa sáng Thẩm Tư Ninh đã thức dậy rửa mặt chải đầu, xuống lầu ăn sáng. Sau đó cậu bắt taxi đi trung tâm huyện, đến quầy bán vé máy bay mua vé trực tiếp.
Giờ đang là dịp Tết, vé nào cũng khan hiếm, nhân viên bán vé nói những chuyến bay gần nhất đều đã hết sạch.
Thẩm Tư Ninh nói cậu không cần đi đâu cụ thể, nơi nào còn vé thì cứ bán cho cậu, dù sao cậu cũng chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, vậy thì cứ để ông trời quyết định, còn vé ở đâu thì cậu đi đến đó.
Nhân viên thao tác một lúc, cuối cùng cũng in ra được một tấm vé, Thẩm Tư Ninh cầm lên xem, điểm đến nằm ở bên kia địa cầu, rất xa, giá vé cũng cao gấp nhiều lần ngày thường.
Chuyến bay là mười ngày sau.
Thẩm Tư Ninh mang vé về nhà, lấy giấy trắng ra viết tay lại một bản hợp đồng cổ phần, viết xong thì mang đi in, sau đó ký tên mình lên.
Cậu lại lấy thêm một tờ giấy ghi số tài khoản ngân hàng của mình vào, để sau này phần chia cổ tức từ cổ phần cứ chuyển vào tài khoản này cho tiện.
Thẩm Tư Ninh để bản hợp đồng trên bàn ăn, dùng một chiếc ly đè lên trên.
Cậu nghĩ Liêu Kỳ Đông chắc chắn sẽ quay về, đến lúc đó chỉ cần nhìn thấy bản hợp đồng này là được, hai người không cần gặp mặt, cứ vậy ký tên là xong.
Thẩm Tư Ninh dần quay lại với nếp sống trước đây, ba bữa đều ăn ở ngoài, quần áo vốn định vứt đi, giờ cậu lại mặc thêm một ngày, hôm sau mới đem bộ hôm trước xuống tầng dưới vứt.
Vài ngày trôi qua, Liêu Kỳ Đông vẫn chưa quay về.
Thẩm Tư Ninh nghĩ đến chuyện gọi điện cho anh, để anh về ký hợp đồng. Nhưng mỗi lần nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Liêu Kỳ Đông khi rời đi, cậu lại không có can đảm nhấc máy.
Cậu cảm thấy mình như một kẻ độc ác, nếu gọi điện chỉ để yêu cầu anh quay lại ký giấy tờ chẳng khác nào đâm thêm một nhát vào tim anh?
Thẩm Tư Ninh cứ đợi… Đợi đến ngày thứ chín, cậu không thể chờ thêm được nữa. Thẩm Tư Ninh nghĩ, thôi thì cứ để Liêu Kỳ Đông ký tên, đóng dấu rồi gửi lại cũng như nhau thôi.
Vì vậy cậu thuê người đến thu dọn đồ đạc mình không dùng, đồng thời dọn sạch phòng ngủ. Làm xong hết những việc này, sáng sớm hôm sau Thẩm Tư Ninh thức dậy kéo hai chiếc vali rời khỏi khu nhà, bắt taxi ra sân bay.
Đến sân bay, cậu ngồi chờ ở phòng chờ lên máy bay.
Người đông nghịt, chẳng còn chỗ trống nào để ngồi, cậu bèn tìm một bồn cây, mua tờ báo lót xuống rồi ngồi tạm ở đó.
---
Lúc này Liêu Kỳ Đông đang ở trong một vùng núi hẻo lánh, nơi đây có mỏ than.
Sau khi tách khỏi Thẩm Tư Ninh, anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện đó như bị ma ám. Anh thậm chí đã nghĩ đến việc lập tức quay về trói Thẩm Tư Ninh lại, không cho cậu đi, sống chết lôi kéo nhau đến cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!