Chương 4: Tin nhắn

Liêu Trình cũng ngẩng lên nhìn theo ánh mắt cậu, đến khi thấy rõ người ở tầng trên là ai thì gã hơi đơ người, nhưng gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẫy tay chào người ở ban công.

"Cậu ơi!"

Thẩm Tư Ninh không quan tâm đến hai cậu cháu họ, cậu chỉ là một người thuê nhà đã trả tiền gấp đôi, mấy chuyện khác cậu không muốn dính vào.

Thẩm Tư Ninh bước vào khu nhà, xách đồ lên lầu, chẳng mấy chốc Liêu Trình cũng đuổi theo, vừa đi lên vừa không ngừng hỏi cậu: "Thẩm Tư Ninh, cậu tớ về từ lúc nào vậy?"

"Cậu gặp cậu của tớ rồi à?"

"Gặp rồi."

Thẩm Tư Ninh trả lời xong một câu liền im lặng xách đồ tiếp tục đi lên, rất nhanh đã lên đến tầng 6.

Cửa đang mở, Thẩm Tư Ninh thay giày rồi xách đôi giày vừa mang ra ngoài đến ban công, ở mép ban công có trải một tấm nilon đen, chuyên để cậu đặt những đôi giày đã đi ra ngoài.

Ngoài đường đầy bùn đất, giày đi về dính bẩn vô cùng, mà bây giờ lại không có nước, muốn rửa cũng phải đợi có nước mới làm được, nên cậu đành để giày ở ban công trước.

Làm xong, cậu đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Vừa bước vào Thẩm Tư Ninh đã thấy bên trong có thêm xà phòng, khăn tắm và một vài vật dụng sinh hoạt.

Thẩm Tư Ninh rửa tay trong chậu, dùng khăn lau khô rồi cầm một lọ kem dưỡng da tay trên bồn rửa, thoa đều mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Liêu Trình ở ngoài cũng thay giày, đi vào bằng đôi dép mới mà Liêu Kỳ Đông vừa mua, gã dễ dàng nhận ra đâu là đồ của Thẩm Tư Ninh, đâu là của cậu mình.

Thẩm Tư Ninh giống như một con hạc sống nơi mây trắng, từ ăn mặc đến sinh hoạt đều rất chỉn chu, từng cử chỉ đều không giống với những người sống quanh đây chút nào.

Xinh đẹp và đầy cuốn hút, như thể sống ở một thế giới xa hoa.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tư Ninh ở trường đại học, Liêu Trình đã bị cậu cuốn hút ngay lập tức, như nhìn hoa trong sương, gã mãi vẫn không thể nhìn thấu được con người ấy.

Những thứ càng khó với tới, người ta lại càng khao khát có được.

Liêu Trình bước vào nhà rồi đóng cửa lại, ánh mắt gã lướt một vòng qua phòng khách và phòng ngủ, khi thấy chiếu được trải ở góc phòng khách, ánh nhìn lại chuyển đến ban công, gã đi tới đó.

"Cậu ơi." Liêu Trình gọi.

Liêu Kỳ Đông dập điếu thuốc, ném xuống rồi xoay người lại: "Người kia thuê đến khi nào?"

Dù dì Vương cũng đã nói qua thời hạn, nhưng anh là chủ nhà, có quyền được hỏi rõ ràng hơn một chút.

"Cậu à, Thẩm Tư Ninh là bạn con, hôm đó lũ về bất ngờ, cậu ấy chưa kịp chuẩn bị, trong xưởng vẽ lại nhiều đồ quá, tìm nhà cũng khó nên con mới cho cậu ấy thuê tạm chỗ của cậu."

"Con thấy nhà để trống cũng chẳng để làm gì, vốn định vài hôm nữa sẽ nói với cậu, nhưng mấy ngày nay mất điện mất nước, điện thoại lại hết pin nên con chưa kịp báo."

"Tiền thuê nhà bạn con đã trả gấp đôi, con sẽ đưa cho cậu sau."

Liêu Kỳ Đông nghe xong chỉ xua tay nói: "Tiền thì con cứ giữ mà dùng."

"Đã là bạn của con thì tối rủ cậu ta đi ăn một bữa, cùng sống chung một nhà, sớm muộn gì cũng chạm mặt, làm thân một chút cũng tốt."

Vừa nói, ánh mắt Liêu Kỳ Đông vừa liếc về phía cửa phòng ngủ vẫn đang đóng kín.

Liêu Trình nghe cậu mình nói vậy, ánh mắt sáng hẳn lên, vô cùng mừng rỡ. Bao lâu nay gã vẫn chưa hẹn được Thẩm Tư Ninh đi ăn lần nào.

Gã vội quay người đến trước cửa phòng ngủ gõ nhẹ ba cái, cửa mở ra, Thẩm Tư Ninh đứng đó.

"Thẩm Tư Ninh, cậu của tớ nói tối nay đi ăn một bữa, cậu đi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!