Chương 39: Nói rõ

Thẩm Tư Ninh nhìn chiếc xe chạy xa dần đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt mình. Tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ dưới lầu vang vọng lên tận ban công, tối nay là đêm giao thừa, lẽ ra phải là một ngày đoàn viên, hạnh phúc và ấm áp.

Cậu đứng thẫn thờ ngoài ban công, trong đầu ngổn ngang bao suy nghĩ, không biết nên bắt đầu nghĩ từ đâu. Lúc thì nhớ đến bàn tay Liêu Kỳ Đông đã nắm lấy, lúc lại nhớ đến những lời anh vừa nói.

Lúc mới đến thị trấn này, Thẩm Tư Ninh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ khiến cậu của bạn trai cũ nảy sinh tình cảm. Nếu là bản thân của trước kia nghe được chuyện này từ hiện tại, chắc chắn cậu sẽ cười khẩy không tin nổi.

Cậu sẽ chất vấn chính mình rằng.

— Không hiểu chuyện nên giữ khoảng cách sao?

— Với cái tính khí của mày, ai có thể chịu nổi chứ?

Nghĩ đến hai chữ "giữ khoảng cách", Thẩm Tư Ninh chợt tỉnh ngộ, từ lúc nào cậu đã bắt đầu mơ hồ ranh giới giữa hai người?

Mới nhớ được một nửa, Thẩm Tư Ninh đã không dám nhớ tiếp nữa.

Càng nghĩ lại, cậu càng nhận ra một cách chậm chạp rằng mình đã phát hiện quá muộn. Không có người đàn ông nào lại vô điều kiện giặt giũ, nấu nướng cho một người đàn ông khác, thậm chí còn giặt cả đồ lót.

Liêu Kỳ Đông nói là nhận tiền công, nhưng mỗi lần Thẩm Tư Ninh đưa tiền, số tiền đó vẫn còn nguyên, chưa từng động đến.

Với điều kiện hiện tại, Liêu Kỳ Đông đâu thiếu tiền nữa, vậy mà anh vẫn kiên trì làm những việc nhỏ nhặt ấy. Từ nhỏ Thẩm Tư Ninh đã quen sống trong gia đình có người giúp việc, nên nghĩ rằng chỉ cần trả tiền là lương tâm có thể yên ổn.

Nhưng cậu đã quên mất một điều.

Liêu Kỳ Đông là một người đầy tham vọng.

Anh luôn hướng lên phía trước, muốn trở thành kẻ thành công hơn người.

Một người mưu lược không thua kém ai như thế sao lại chịu phí thời gian làm mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng tiền này?

Dù ban đầu Thẩm Tư Ninh nói sẽ trả công, nhưng rõ ràng với Liêu Kỳ Đông, những việc ấy hoàn toàn không xứng đáng với công sức bỏ ra.

Chính hành động của anh đã khiến Thẩm Tư Ninh sinh ra ảo tưởng rằng anh thiếu tiền.

Còn nhiều chi tiết khác Thẩm Tư Ninh cũng không dám nghĩ sâu.

Nghĩ đến đây, cậu bắt đầu thấy giận, giận Liêu Kỳ Đông vì đã giở trò với mình, nhìn qua cứ tưởng là người thật thà, không ngờ lại giấu tâm cơ sâu đến thế.

Cậu tự cho mình là người từng trải ở thành phố lớn, thấy nhiều biết rộng nên đôi khi nhìn người chỉ qua vẻ bề ngoài, thành ra chủ quan.

Cậu quên mất rằng con người luôn có nhiều mặt.

Từ lúc Liêu Kỳ Đông trở về thị trấn này, mọi việc anh làm đều rất kín đáo. Những người xung quanh anh hầu như không hay biết gì, ngay cả Thẩm Tư Ninh cũng phải rất lâu sau mới hiểu được những chuyện anh đang làm.

Cho đến bây giờ, cả chị gái và những người bạn thân của Liêu Kỳ Đông cũng không rõ công việc thật sự của anh là gì. Anh luôn nói với người ngoài là sửa xe, bán xe, điều đó cho thấy anh rất điềm tĩnh, không thích phô trương, mọi bước đi đều cẩn trọng.

Không ai có thể trong thời gian ngắn mà trưởng thành đến vậy, trừ khi bản chất của người đó vốn đã như thế, khi hoàn cảnh khắc nghiệt thì nhẫn nhịn ẩn mình, giả vờ làm người tốt, đợi thời cơ đến là vùng lên ngay.

Thẩm Tư Ninh thầm chửi Liêu Kỳ Đông cả buổi, cậu giận thật, nhưng cuối cùng vẫn giận bản thân mình nhiều hơn.

Sau đợt lũ lụt, xưởng vẽ đã được sửa sang lại, đúng ra cậu nên dọn đi, nhưng cậu đã không làm thế.

Tại sao?

Tại sao lại không dọn đi?

Thẩm Tư Ninh tự hỏi chính mình.

Cậu trở về phòng ngủ khóa trái cửa, nằm xuống giường kéo chăn trùm kín đầu, mái tóc ẩm thấm ướt cả gối, nhưng Thẩm Tư Ninh không hề hay biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!