Chương 38: Khó chịu

Đốt xong mấy thùng pháo hoa lớn, họ lại xuống sân đốt pháo nhỏ. Liêu Kỳ Đông mua hai túi pháo nhỏ với đủ loại bên trong, đám trẻ con lập tức vây lấy hai người.

Tâm trạng Liêu Kỳ Đông rất tốt, anh chia cho lũ nhỏ mỗi đứa một ít, sau đó lấy ra pháo que, đốt lên rồi đưa cho Thẩm Tư Ninh cầm.

Anh cầm hộp pháo và bật lửa trong tay, thỉnh thoảng lũ nhỏ chơi hết lại chạy đến xin thêm, Liêu Kỳ Đông cũng chẳng tiếc, cứ thế lấy ra chia tiếp.

Chơi chán pháo hoa rồi, Liêu Kỳ Đông lái xe chở Thẩm Tư Ninh đến bờ sông đi dạo, lúc này người rất đông, có người đội băng đô phát sáng, lũ trẻ thì xách đèn lồng chạy tung tăng.

Bên sông có người bán đèn Khổng Minh, năm tệ một chiếc.

Viết điều ước lên đèn rồi thắp sáng, thả bay lên trời.

Bầu trời đêm chất chứa bao hy vọng cho tương lai, Thẩm Tư Ninh bị Liêu Kỳ Đông kéo đi mua hai chiếc, mỗi người một cái.

Thẩm Tư Ninh cầm bút trong tay, liếc nhìn cặp đôi bên cạnh đang viết tên cả hai người lên đèn Khổng Minh, bên dưới là dòng chữ: "Mãi mãi bên nhau, mãi không rời xa."

Cậu suy nghĩ một lúc lâu, dường như bản thân chẳng có điều ước nào quá mãnh liệt. Mong muốn duy nhất chỉ là bố mẹ luôn bình an, còn lại những gì muốn có, cậu sẽ tự mình cố gắng giành lấy.

Thẩm Tư Ninh nâng bút lên, viết xuống dòng chữ cầu cho bố mẹ bình an.

Bên kia, Liêu Kỳ Đông chỉ viết ba chữ "Thẩm Tư Ninh" lên đèn, ngoài ra không ghi thêm gì khác.

Viết xong, anh thả đèn bay lên, Thẩm Tư Ninh cũng thả chiếc đèn của mình.

Đèn Khổng Minh chao đảo bay lên trời, càng bay càng cao, cuối cùng khuất dần trong màn đêm. Lúc ấy bên bờ sông có người đang đốt pháo hoa, tiếng pháo nổ vang dội, rực sáng cả bầu trời. Không giống họ chỉ đốt mấy hộp nhỏ, bên đó là một màn trình diễn pháo hoa kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Khắp bờ sông ngập tràn mùi khói thuốc sau màn pháo hoa.

Người rất đông, có mấy lần Thẩm Tư Ninh suýt nữa bị tách khỏi Liêu Kỳ Đông, cuối cùng Liêu Kỳ Đông dứt khoát nắm lấy tay cậu, dắt cậu đi phía sau.

Thẩm Tư Ninh bước theo anh, người đàn ông đi phía trước vừa mở đường vừa chắn người giúp cậu, cậu chỉ cần lặng lẽ đi theo phía sau là được.

Vì người quá đông nên không ai để ý chuyện hai người đàn ông nắm tay nhau có gì lạ hay không.

Ngay khoảnh khắc ấy, tim Thẩm Tư Ninh lại bắt đầu đập thình thịch, lý trí nói với cậu rằng, điều này cần được ngăn lại.

Cậu nên từ chối rõ ràng.

Từ chối hành động vượt ranh giới này của Liêu Kỳ Đông.

Thật ra, rất nhiều phiền não là do tự bản thân con người mà ra.

Ngay từ lúc bắt đầu gặp một người, ta không thể chỉ nhìn vào sự yêu thích mà còn phải nhìn vào hoàn cảnh, gia đình, cách sống và cả bạn bè của họ.

Đó là lý do vì sao có người than vãn rằng "Hồi đầu đối xử với tôi tốt như vậy, sao giờ lại khác rồi?"

Thực ra họ không thay đổi, chỉ là bản tính thật sự luôn ẩn sâu, vì yêu nên họ cố kìm nén, đến khi tình cảm phai nhạt, thứ còn lại chỉ là nhân phẩm của cả hai duy trì mối quan hệ.

Người ta thường nói sẽ không giống như cha mẹ mình, sẽ không lặp lại vết xe đổ đó, nhưng rồi thời gian trôi qua, sẽ có một ngày giật mình nhận ra, mình đã sớm rơi vào vòng lặp ấy rồi.

Liêu Kỳ Đông và cậu vốn không hợp.

Sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời khỏi nơi này, Liêu Kỳ Đông có thể đi theo cậu không? Sẽ có ngày cậu quay trở lại thế giới của mình, về bên gia đình.

Dù bố mẹ có tôn trọng lựa chọn của cậu đến đâu, sự chênh lệch lâu dài về địa vị cũng sẽ nảy sinh vấn đề, thời gian kéo dài sẽ nảy sinh oán trách.

Từ lúc gặp nhau đến giờ, luôn là Liêu Kỳ Đông nhẫn nại, bao dung cậu.

Rất nhiều lúc Thẩm Tư Ninh không làm tròn trách nhiệm gì cả. Cơm bưng nước rót, chẳng đụng tay đụng chân, mà nếu Liêu Kỳ Đông theo cậu rời đi chỉ càng mệt hơn, phải hy sinh nhiều hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!