Chương 35: Lột xác

Liêu Kỳ Đông vào bếp nấu cơm, trong đầu vẫn còn vương vấn cảnh tượng lúc nãy.

Thẩm Tư Ninh nằm dưới thân anh, toàn thân tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt đẹp, đôi môi ửng hồng khẽ mở.

Anh suýt nữa đã không kìm được mà cúi xuống hôn cậu, may mà lý trí kéo anh lại kịp thời.

***

Thẩm Tư Ninh thì cứ nhìn đăm đăm xuống nền xi măng trong phòng khách.

Cậu từng có một mối quan hệ tình cảm nhưng kéo dài chưa đầy một tháng, đó chỉ là một thử nghiệm ngây ngô, mà rõ ràng sau đó cậu chẳng rút ra được điều gì từ chuyện yêu đương.

Lần này cũng vậy, cậu chỉ nghĩ Liêu Kỳ Đông cảm thấy tư thế giữa hai người vừa rồi không phù hợp nên mới vội vàng rời đi.

Nhất là khi lần đầu gặp nhau, Liêu Kỳ Đông từng rất kinh ngạc, thậm chí phản đối chuyện đồng tính, điều đó khiến Thẩm Tư Ninh luôn nghĩ anh là kiểu người cổ hủ, chẳng thể nào thay đổi dễ dàng.

Hơn nữa thái độ của Liêu Kỳ Đông khi nãy rõ ràng là đang khó chịu với tính cách của cậu, muốn dạy dỗ vài câu, nghĩ tới đây, Thẩm Tư Ninh lại thấy giận.

Liêu Kỳ Đông nấu xong, bày đồ ăn ra bàn.

Thấy Thẩm Tư Ninh vẫn ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang nghĩ gì, Liêu Kỳ Đông bèn lên tiếng: "Nghĩ gì vậy? Ăn cơm thôi."

Thẩm Tư Ninh bước xuống sofa, không ngồi ngay mà đứng đối diện với Liêu Kỳ Đông, hỏi thẳng: "Liêu Kỳ Đông, tại sao anh lại mắng em?"

"Em có làm gì sai đâu, hơn nữa anh cũng không phải trưởng bối của em."

Cậu nói rất rõ ràng, bày tỏ thẳng vấn đề của mình.

Liêu Kỳ Đông vừa nghe đã hiểu Thẩm Tư Ninh đang giận chuyện anh dạy dỗ cậu, nhưng không biết cậu giận vì anh nghiêm mặt trách móc hay vì cái hành động đè lên cậu khi nãy quá thân mật.

"Thẩm Tư Ninh, anh tức là vì anh đi rồi mà em vẫn đứng đó, nếu anh không quay lại, em định đứng tới sáng luôn à?"

Thẩm Tư Ninh nghĩ lại hành động đó của mình.

Cậu biết mình không thật sự ngốc đến mức đứng đó tới sáng, chẳng qua trong lòng cậu tin chắc Liêu Kỳ Đông sẽ quay lại, anh sẽ không bỏ mặc cậu.

"Trời vừa tối vừa lạnh, em không sợ chết cóng ngoài đường à? Ba tuổi cũng không bướng bằng em, trẻ con còn biết về nhà rồi mới khóc cơ."

Liêu Kỳ Đông vừa nói vừa dạy dỗ, giọng đầy lo lắng.

Thẩm Tư Ninh nghe mà không vui, vội buông một câu: "Vì em biết anh sẽ quay lại."

Chỉ một câu thôi đã khiến Liêu Kỳ Đông đột ngột im bặt.

Trái tim anh khẽ run lên.

Liêu Kỳ Đông điều chỉnh lại cảm xúc, trên mặt không biểu hiện gì, hỏi cậu: "Sao em lại nghĩ vậy?"

Thật ra chính Thẩm Tư Ninh cũng không rõ vì sao, chỉ là trong lòng có một cảm giác chắc chắn như thế nên mới đứng yên đợi anh quay về.

"Không biết nữa."

Thẩm Tư Ninh thành thật trả lời.

Sau khi nghe xong, Liêu Kỳ Đông cảm thấy nghẹn nơi ngực, lên cũng không được mà xuống cũng chẳng xong. Anh nhìn sắc mặt Thẩm Tư Ninh mấy lần, thấy cậu đúng là đang nói thật, không phải đang qua loa lấy lệ.

Liêu Kỳ Đông bực bội trong lòng.

Anh còn tưởng Thẩm Tư Ninh sẽ nói ra điều gì đó, kết quả chỉ là một câu: Không biết nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!