Chỉ qua một thời gian ngắn tiếp xúc, Tôn Ổ đã cảm thấy người đàn ông đi cùng Thẩm Tư Ninh có nội tâm rất sâu sắc, nhưng vẻ ngoài lại tỏ ra rất ôn hoà, dễ gần.
Giới thượng lưu thường thích khoác lên mình một lớp vỏ lịch thiệp.
Họ muốn gì sẽ không bao giờ nói thẳng mà luôn để người bên dưới phải đoán, hoặc lén lút dồn ép để người ta tự nguyện dâng lên bằng hai tay.
Như vậy thì tay họ vẫn sạch sẽ, mà thứ họ muốn cũng sẽ có được.
Nhìn người đàn ông kia, phản ứng đầu tiên của Tôn Ổ là liên tưởng đến một con chó dữ hung hãn, không phải loại nuôi trong nhà mà là giống hoang dã ngoài thiên nhiên, sẵn sàng liều mạng tranh giành mồi từ miệng cọp.
Điều đáng nói là rõ ràng người đó có thể giấu đi bản tính ấy rất khéo…
Nhưng lại cố tình để y nhận ra.
Chứng tỏ người này có tính chiếm hữu rất mạnh, qua hành động ấy, anh ta như đang cảnh cáo: Tôi đang trông chừng Thẩm Tư Ninh, ai muốn nhúng tay vào thì phải bước qua tôi trước.
---
"Anh gọi thêm mấy món này lúc nào vậy?"
Thẩm Tư Ninh nghiêng đầu khẽ hỏi Liêu Kỳ Đông.
Cậu nhớ thực đơn đâu có mấy món này.
"Anh đặt ở quán khác, vừa hợp khẩu vị của họ, vừa để các thầy cô nếm thử đặc sản địa phương, thích thì ăn, không thích thì thôi, không ép." Liêu Kỳ Đông thản nhiên đáp.
Thẩm Tư Ninh không ăn nhiều, vì bàn tròn lớn, món nào cũng đã có người gắp qua nên cậu chỉ ăn vài miếng bánh ngọt rồi ngừng lại.
"Về nhà anh làm chút gì đó cho em ăn."
Liêu Kỳ Đông biết thói quen của cậu nên nói khẽ.
Thẩm Tư Ninh khẽ gật đầu.
Ăn xong, Liêu Kỳ Đông đi thanh toán.
Mọi người rời khỏi nhà hàng, Tôn Ổ nhìn bóng lưng Thẩm Tư Ninh, trong lòng vẫn lưỡng lự xem có nên nói toạc chuyện kia ra không?
Chưa kịp quyết định thì Liêu Kỳ Đông đã quay lại sau khi trả tiền.
Anh bước tới trước mặt Thẩm Tư Ninh, mở lòng bàn tay ra, trong tay là một nắm kẹo đủ màu sắc, có vẻ là nhiều hương vị khác nhau.
Tôn Ổ thấy Thẩm Tư Ninh cúi xuống lựa chọn trong tay người kia một hồi, cuối cùng chọn một viên, bóc kẹo rồi bỏ vào miệng. Mấy viên còn lại Liêu Kỳ Đông tiện tay bỏ hết vào túi.
Chỉ một hành động nhỏ ấy thôi Tôn Ổ đã hiểu ra, người đàn ông này căn bản chẳng sợ y vạch trần điều gì cả, bởi vì Thẩm Tư Ninh hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Dù y có nói gì, người kia cũng sẽ có cách ứng phó.
Nhất là Thẩm Tư Ninh, cậu đã thay đổi quá nhiều.
Trước đây cậu là người rạch ròi, chưa bao giờ cư xử thiếu lễ độ như vậy, có ai đưa gì, hoặc là cậu sẽ từ chối, hoặc chỉ lịch sự nhận một cái là cùng.
Giờ thì… lục lựa trong lòng bàn tay người ta không chút ngần ngại.
Hèn gì hôm trước đến thấy cậu nghe điện thoại mà vẻ mặt thoải mái như vậy, chắc là cuộc gọi từ người này.
Tôn Ổ dẹp bỏ ý định đó, y quyết định nhận tiền làm việc, chuyện khác không dính vào, lo xong việc của mình là đủ.
Sau khi đưa các thầy cô về ký túc xá, Tôn Ổ được chở đến khách sạn, y chỉ ở đây chừng hai ngày, sau khi xác nhận mọi việc ổn định sẽ rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!