Sau khi bôi thuốc xong, Liêu Kỳ Đông đứng dậy đi rửa tay.
Rửa tay xong anh quay lại ngồi bên mép giường, nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Ninh.
"Thẩm Tư Ninh, có một thứ anh rất muốn có."
"Nhưng thứ đó quá đắt, với anh bây giờ thì không đủ khả năng để trả giá cho nó."
Thẩm Tư Ninh nhìn Liêu Kỳ Đông, chỉ thấy đôi mắt anh rực cháy, đầy sự khát khao mãnh liệt đối với món đồ kia, giống như dù có phải liều cả mạng cũng không tiếc.
Thẩm Tư Ninh không hiểu bên ngoài rốt cuộc anh đã nhìn trúng món gì, chẳng lẽ là một món đồ cổ vô cùng đắt đỏ? Liêu Kỳ Đông muốn thứ đó để làm gì? Mua về làm bảo vật gia truyền chắc?
Một người keo kiệt như anh, từ khi nào lại nảy sinh sự cố chấp đến thế với một món đồ? Hay là bị ai đó gài bẫy lừa rồi?
Nhưng mà... ai lại có thể lừa được Liêu Kỳ Đông cơ chứ?
"Bao nhiêu tiền, em cho anh mượn." Thẩm Tư Ninh thản nhiên nói.
Liêu Kỳ Đông bật cười rồi vươn tay ôm lấy Thẩm Tư Ninh.
Thẩm Tư Ninh ghét cay ghét đắng kiểu đụng chạm này, đã nói bao nhiêu lần rồi vẫn không chịu sửa, giờ còn ngày càng quá đáng hơn.
"Liêu Kỳ Đông!"
Thẩm Tư Ninh đưa tay đẩy anh ra, đẩy mãi mà không nhúc nhích được chút nào.
"Là đàn ông, thứ mình muốn phải tự mình giành lấy, không cần người khác giúp, nhưng dù sao cũng cảm ơn em."
Cánh tay đang ôm Thẩm Tư Ninh của Liêu Kỳ Đông siết chặt thêm chút nữa, cứ như đang ôm lấy báu vật, nhưng Thẩm Tư Ninh chịu không nổi lực ôm đó, bèn ra tay véo người anh một cái.
"Liêu Kỳ Đông, anh muốn siết chết em à!"
Lúc này Liêu Kỳ Đông mới buông tay ra, vừa buông ra Thẩm Tư Ninh đã đứng bật dậy, đẩy mạnh anh ngã xuống sofa, rồi từ trên cao trừng mắt nhìn xuống, cáu kỉnh nói: "Liêu Kỳ Đông, em thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ ngã đau một trận."
"Đến lúc đó em mặc kệ anh đấy."
Nói xong, Thẩm Tư Ninh tức giận bỏ đi.
Liêu Kỳ Đông nằm trên giường cười ha hả, nhìn Thẩm Tư Ninh hậm hực đóng cửa phòng ngủ cái "rầm" mà vẫn không nhịn được cười. Cười chán rồi, anh xốc chăn bông lên chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên cửa phòng ngủ lại bị mở ra đánh "rầm" một tiếng.
Thẩm Tư Ninh đứng ở cửa với vẻ mặt vô cùng bực bội.
"Liêu Kỳ Đông, anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Rốt cuộc là thứ gì mà đắt như vậy? Có ảnh không? Mang ra đây em coi!"
Liêu Kỳ Đông bước xuống giường đi về phía cậu.
Thẩm Tư Ninh sợ anh lại như lúc nãy liền cảnh giác lùi hai bước, khép cửa phòng lại chỉ chừa một khe hở vừa đủ để nói chuyện.
Hai người cứ thế, người trong người ngoài mà nói chuyện với nhau qua khe cửa.
"Không có ảnh đâu, đợi sau này anh mua được rồi sẽ mang đến cho em xem, đảm bảo là có một không hai trên đời." Liêu Kỳ Đông nói.
Thẩm Tư Ninh chỉ cảm thấy Liêu Kỳ Đông như bị ma ám, nói thế nào cũng không lọt tai. Thôi kệ, lời hay cũng chẳng khuyên nổi người chết, cậu "rầm" một tiếng đóng sầm cửa phòng lại rồi khóa trái.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Tư Ninh tỉnh dậy đã thấy Liêu Kỳ Đông đang giặt đồ trong nhà tắm, cậu nhìn ra ban công, quần áo đã phơi đầy, vậy nên Liêu Kỳ Đông bèn tìm hai cây sào dài để bắt ngang qua ban công làm chỗ phơi thêm.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Tư Ninh thu dọn bát đũa vào bếp.
Cậu đứng ở cửa nói với Liêu Kỳ Đông rằng mình đã tìm được người rồi, bên kia đồng ý giúp, trong vòng một tháng là giáo viên có thể đến dạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!