Chương 32: Vị trí

Trong điện thoại Liêu Kỳ Đông nói còn một tuần nữa mới quay về, nhưng chỉ ba ngày sau cuộc gọi đó, anh đã lặn lội trở về.

Ngày hôm đó Thẩm Tư Ninh vừa tiễn Tôn Ổ về.

Tôn Ổ đã xem xét mặt bằng và tìm hiểu tình hình xung quanh, đồng ý giúp Thẩm Tư Ninh chuyện kia, hứa trong vòng một tháng sẽ liên hệ được người.

Khi Liêu Kỳ Đông trở về, Thẩm Tư Ninh đang chuẩn bị vào phòng ngủ, chợt nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ từ ngoài cửa, cậu vội ra mở.

Liêu Kỳ Đông trước đó đã dặn cậu luôn phải khóa trái cửa từ bên trong.

Thẩm Tư Ninh luôn ghi nhớ thói quen này, nên dù anh có chìa khóa vẫn không thể mở cửa được từ bên ngoài.

Cậu đi ra mở chốt an toàn, mở cửa ra.

Trước cửa, Liêu Kỳ Đông đang ôm hai thùng giấy không lớn lắm bằng tay trái, mặc áo khoác và quần jean, tay phải cầm chùm chìa khóa.

Đã lâu không gặp, không biết từ lúc nào Liêu Kỳ Đông trông chững chạc và điềm tĩnh hơn hẳn, gần đây vì phải giao dịch làm ăn bên ngoài, cả cách ăn mặc cũng bắt đầu chỉn chu hơn.

Toàn thân Liêu Kỳ Đông toát ra một khí chất khác hẳn trước kia, anh đứng đó khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi đây từng là người mặc toàn đồ chợ, đi dép lê, áo mặc xong giặt rồi mặc tiếp.

"Em ngủ sớm thế?"

Liêu Kỳ Đông thấy Thẩm Tư Ninh mặc đồ ngủ ra mở cửa, mà giờ mới chỉ khoảng tám giờ tối, chưa tới giờ ngủ thường ngày của cậu.

Thẩm Tư Ninh nghiêng người nhường đường cho anh vào.

Liêu Kỳ Đông đổi dép, đặt hai thùng giấy lên bàn ăn, ra hiệu bảo cậu lại xem.

Anh dùng con dao nhỏ gập lấy ra từ chùm chìa khóa để rạch thùng hàng, bên trong là đặc sản anh mang về.

Vẫn còn lớp đất bám trên đồ tươi.

"Nghe nói món này ở vùng đó bán tới cả trăm tệ một cân, lần trước anh ăn thử ở nhà hàng thấy ngon, nghĩ chắc em cũng thích nên hỏi người địa phương, nhờ họ hái giúp ngay trước lúc anh khởi hành."

Liêu Kỳ Đông rạch xong cả hai thùng.

Thẩm Tư Ninh nhìn vào, một thùng là nấm rừng, thùng còn lại là đặc sản khô có thể bảo quản lâu.

Cậu từng ăn qua những thứ này khi còn ở nhà, là đồ nhập khẩu bằng đường hàng không, giá không rẻ chút nào. Nhất là nấm rừng cực kỳ khó bảo quản, có loại sáng hái chiều đã hỏng.

Dù phiền phức vậy nhưng mùi vị đúng là không chê vào đâu được.

"Thứ này không để lâu được, anh sẽ làm cho em thử, phần còn lại nếu ăn không hết thì làm dầu nấm, sau này ăn với rau hoặc trộn mì."

Thẩm Tư Ninh bước đến cầm thử một cây nấm trong thùng lên.

"Anh biết nấu à? Mấy thứ này có độc không?"

"Anh chọn toàn loại không độc, hỏi kỹ đầu bếp nhà hàng rồi. Em cứ yên tâm, anh nấu xong sẽ ăn thử trước, nếu anh ăn rồi mà chưa ngã lăn ra thì em hãy ăn, được chưa?"

Vừa nói, Liêu Kỳ Đông vừa đi vào bếp.

Thẩm Tư Ninh vội đưa tay giữ anh lại, Liêu Kỳ Đông quay đầu nhìn cậu, hơi bất ngờ.

"Sao thế? Không phải sợ có độc thật đấy chứ?"

Không phải Thẩm Tư Ninh lo vì chuyện đó, mà là nghĩ đến câu anh vừa nói

- nhờ người đi hái nấm ngay trước khi xuất phát, có nghĩa là vừa có nấm anh lập tức lên đường về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!