Chương 31: Khác biệt

Thẩm Tư Ninh đóng cửa phòng rồi nằm vật xuống giường, giờ thì hay rồi, tâm trạng càng rối hơn.

Mà Liêu Kỳ Đông ở ngoài vẫn không chịu buông tha, cứ gõ cửa gọi mãi.

"Thẩm Tư Ninh, ra đây!"

Thẩm Tư Ninh kéo chăn trùm kín người, trùm được mấy chục giây, thấy chẳng ích gì đành phải lên tiếng: "Cửa không khóa."

Vừa dứt lời, Liêu Kỳ Đông lập tức vặn tay nắm bước vào, sải bước đi thẳng tới giường.

"Thẩm Tư Ninh, em có còn lương tâm không?!"

Liêu Kỳ Đông giận đến mức mắt đỏ bừng, anh kéo phăng chăn ra, lôi Thẩm Tư Ninh từ trong đó dậy. Câu nói ban nãy của Thẩm Tư Ninh khiến Liêu Kỳ Đông cực kỳ bực bội, anh chỉ muốn cậu rút lại lời đó, nói lại một câu khác.

Thẩm Tư Ninh đang trùm chăn, bị lôi ra liền ngồi dậy.

Sau khi ngồi thẳng, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Liêu Kỳ Đông đầy giận dữ, lúc ấy cậu mới chợt nhận ra lời mình nói ban nãy hình như hơi quá đáng rồi.

Cậu chưa từng thấy Liêu Kỳ Đông giận đến mức này, không giống như lúc Liêu Trình bỏ nhà đi, lúc đó là tức giận xen lẫn thất vọng.

Còn bây giờ Liêu Kỳ Đông hoàn toàn là bị mình chọc tức.

Thẩm Tư Ninh bỗng thấy… mình đang rối rắm cái gì cơ chứ?

Trước kia ở bên Liêu Trình cậu cũng chưa từng nghĩ nhiều như vậy.

Cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai.

Giữa hai người cũng chẳng phải yêu đương gì thật, làm gì có chuyện từng qua lại với cháu rồi giờ lại đến với cậu của người ta.

Còn Liêu Kỳ Đông, tính cách của anh ấy vốn chẳng quan tâm đến mấy chi tiết như vậy, những việc anh ấy làm phần lớn là hành động theo bản năng.

Chẳng mang ý nghĩa sâu xa gì.

Anh là một người bạn tốt.

Nhưng lại không phù hợp để làm người yêu.

Dù là quan điểm sống, hoàn cảnh gia đình hay thói quen thường ngày, giữa hai người đều quá khác biệt, từ nhỏ Thẩm Tư Ninh đã hiểu rõ câu "môn đăng hộ đối".

Cậu là người lý trí, không bao giờ mù quáng trong tình cảm.

Cậu hiểu rõ khoảng cách giữa hai người sẽ mang đến những hệ lụy như thế nào.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Tư Ninh dần bình tĩnh lại.

"Liêu Kỳ Đông, là tôi nóng nảy nên trút giận lên anh, tôi xin lỗi."

Cậu thành thật nhận lỗi.

Nghe giọng điệu khách sáo đột ngột đó, Liêu Kỳ Đông cảm giác như Thẩm Tư Ninh vừa nghĩ thông được điều gì đó trong lúc đờ người.

Tự nhiên, có gì đó trong cậu đã thay đổi.

Giống như lúc hai người mới quen chưa bao lâu.

Liêu Kỳ Đông nhíu mày nhìn Thẩm Tư Ninh, cậu cũng không né tránh, để mặc cho anh nhìn.

Ngọn lửa giận trong lòng Liêu Kỳ Đông bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một mớ cảm xúc rối như tơ vò, anh không biết phải bắt đầu từ đâu, rõ ràng có gì đó vừa thay đổi, nhưng anh lại không tìm được điểm xuất phát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!