Lúc thấy em trai vừa vào nhà đã lập tức vào phòng nói chuyện với người thuê trọ, còn khép hờ cửa phòng lại, trong lòng Liêu Đình có chút mất mặt trước bạn mình.
Bà đoán có thể vì lần này mình tự ý đến không báo trước nên Liêu Kỳ Đông không vui.
Nhưng trước đây bà cũng thường xuyên qua dọn dẹp giúp mà, em trai đâu có nói gì.
Liêu Kỳ Đông định vào bếp nấu chút nước, nhưng vừa thấy trên bàn đã có hai cốc nước lọc, anh dừng lại, Liêu Đình cũng nhìn theo ánh mắt của Liêu Kỳ Đông, vội lên tiếng.
"Không cần đun nữa đâu, cậu Thẩm đã đun nước cho bọn chị rồi. Kỳ Đông, chị chỉ định ghé nấu bữa tối cho em rồi đi thôi, không ngờ trong nhà còn người khác, nếu vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé?"
"Đỡ làm phiền người ta."
Nếu là người bình thường chắc Liêu Đình sẽ tiện miệng mời ăn chung một câu, đi hay không thì tùy đối phương.
Nhưng Thẩm Tư Ninh… bà có phần ngại cậu.
Trước mặt cậu, Liêu Đình cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, bà sợ từng cử chỉ lời nói của mình đều sẽ trở thành trò cười trước mắt cậu.
Thật ra nói cho cùng, là vì tự ti.
Nhất là lần trước khi con trai bỏ nhà đi, tinh thần bà không ổn định, Liêu Kỳ Đông có đưa bà đến đây một lần, lúc ấy Thẩm Tư Ninh từng nói chuyện với bà, bà nghe rõ, về sau cũng hiểu ý cậu.
Vì vậy từ đó Liêu Đình càng thêm dè dặt với Thẩm Tư Ninh.
Liêu Kỳ Đông quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ, nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý. Anh nghĩ chắc Thẩm Tư Ninh cũng không thích kiểu ăn uống đông người như vậy, đến lúc đó ngồi ăn chung cũng gượng gạo, chi bằng dẫn họ ra ngoài.
Lúc xuống cầu thang, anh để Liêu Đình và bạn đi trước, còn mình đi sau, vừa đi vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Tư Ninh.
"Bọn anh ra ngoài ăn."
Gửi xong, anh bỏ điện thoại vào túi, sải vài bước là đuổi kịp họ, hỏi buổi tối muốn ăn gì.
Liêu Đình quay sang hỏi Tằng Tú Lan có muốn ăn gì không.
Tằng Tú Lan bảo sao cũng được, đơn giản là được rồi.
Liêu Đình nghe vậy liền nói với Liêu Kỳ Đông: "Vậy lên trung tâm thị trấn ăn đi, chị nhớ trên đó vừa mở một quán lẩu cá lạnh, mới khai trương vài hôm, còn đang giảm giá."
Liêu Kỳ Đông không câu nệ chuyện ăn ở đâu, chị bảo đi đâu thì đi đó, anh đến bên xe, bấm mở khóa.
Mở cửa ghế lái, anh tiện tay lấy túi hồ sơ và mấy tài liệu đặt ở kính xe vứt sang ghế phụ.
Liêu Đình và Tằng Tú Lan cũng thấy hành động ấy nhưng không để tâm lắm. Thấy ghế phụ có tài liệu quan trọng, họ không muốn làm hỏng nên chọn ngồi ghế sau.
Trên đường đi, Liêu Đình chỉ đường, Liêu Kỳ Đông cứ theo chỉ dẫn mà lái, không lâu sau đã tới nơi. Đậu xe xong, anh xuống xe đi thẳng vào tiệm.
Hai người phía sau đi chậm hơn hẳn một đoạn, Liêu Đình nhìn bóng em trai đi trước, thở dài.
Bấy nhiêu năm rồi mà vẫn như vậy, không biết chờ ai hết, nói thì nghe, làm được một lần rồi lại quên.
Lúc đến quán đang đúng giờ cơm, khách khá đông, may mà Liêu Kỳ Đông có vận may, vừa lúc có một bàn ăn xong thanh toán rời đi.
Anh đứng ở cửa chờ họ.
Chờ đến khi cả ba người cùng vào, nhân viên phục vụ vẫn đang dọn dẹp bát đũa và rác thừa trên bàn, lau lại bàn bằng khăn ướt là xong.
Phục vụ tiến đến hỏi họ muốn ăn loại cá nào, Liêu Đình nhìn bảng giá trên tường rồi chọn một loại, sau đó phục vụ mang thực đơn để họ gọi thêm món phụ.
Liêu Kỳ Đông theo phục vụ đi cân cá, Liêu Đình và Tằng Tú Lan ở lại chọn món, đánh dấu mấy món liền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!