Liêu Kỳ Đông nhanh chóng mặc áo vào, quăng đống quần áo thay ra vào góc tường, đeo balo lên vai, đi đôi giày lười mang không chặt, sau đó đặt đôi ủng cao su ra ngoài ban công cho khô.
Làm xong hết, anh ra khỏi nhà. Vừa mới về quê, trong nhà còn thiếu đủ thứ, lại thêm việc căn nhà này đã bị cháu trai cho thuê, phòng khách thậm chí không có lấy một cái giường.
Cơ mà người thuê chỉ ở ba tháng, còn hơn hai tháng nữa là hết hạn nên anh cũng không định sắm sửa gì nhiều, ra chợ mua một tấm chiếu và chăn mỏng là đủ để trải ra đất ngủ rồi.
Trận mưa lớn kéo dài nửa tháng cuối cùng cũng ngớt, chợ phiên trở nên nhộn nhịp hơn bình thường, ai nấy đều đổ ra mua sắm nhu yếu phẩm.
Mưa lớn khiến bùn đất và rác rưởi tràn lan, công nhân vệ sinh chưa kịp dọn, mấy tiểu thương chỉ biết đặt vài viên gạch kê tạm, bên trên trải ván rồi lót lớp nylon để bày hàng.
Người có điều kiện thì bán hàng trên thùng xe tải, mở cửa xe ra là xong. Người không có điều kiện thì trải tấm nylon trực tiếp xuống đất, khỏi gạch, khỏi ván gì cả.
Liêu Kỳ Đông đi đến một sạp bán dép lê, loa đang rao: "Năm đồng ba đôi!" Liêu Kỳ Đông so dép với cỡ chân mình rồi chọn ba đôi khác màu, trả tiền xong còn xin người bán hai cái túi nilon để đựng đôi giày đang mang.
Mua dép xong, anh mua thêm chiếu và chăn mỏng rồi ghé mua ít đồ dùng cá nhân, ôm đầy túi lớn túi nhỏ, anh lặng lẽ quay về.
Trên đường về đi ngang qua hàng quán bán đồ ăn, anh cũng ghé mua vài món. Hai tay xách nặng trĩu, đi ngang mấy cụ già trong xóm, tất cả đều nhận ra anh, vì Liêu Kỳ Đông lớn lên ở đây. Mọi người liền dừng lại chào hỏi, trò chuyện dăm ba câu.
"Đi làm ăn ở đâu thế?"
"Kiếm được nhiều chưa?"
"Có người yêu chưa, có cần giới thiệu không?"
"Về hẳn à? Không tính đi nữa sao?"
Liêu Kỳ Đông đều cười nói xã giao.
"Chạy đôn chạy đáo bên ngoài, làm lao động chân tay, kiếm chẳng được bao nhiêu. Ngoài kia đắt đỏ lắm, chả dành dụm được gì. Không đi nữa, định ở nhà tìm đại việc gì làm thôi."
Tay trái anh ôm chiếu và chăn, tay phải xách theo mớ đồ vừa mua, trên đường về gặp dì Vương.
"Đông Tử, đầu cháu có sao không? Còn chảy máu không thế?"
"Không sao đâu ạ."
Liêu Kỳ Đông nghiêng đầu để bà nhìn rõ vết thương phía sau gáy, anh không nhìn thấy đằng sau nên sáng dậy đã tháo băng gạc ra, bôi qua loa ít thuốc, cũng chẳng thèm dán lại.
Thời tiết nóng, quấn băng kín rất bí bức khó chịu.
Dì Vương nhìn sơ qua vết thương khâu hai mũi, giờ đã đóng vảy. Lại nhìn đến mặt anh, hôm qua mặt sưng lên, giờ bôi thuốc rồi cũng đã xẹp bớt, hơn nữa da anh vốn ngăm, không lại gần nhìn kỹ thì chẳng thấy rõ.
"Haizz, nói chứ thằng bé kia cũng lạ, cho thuê nhà mà không nói với cháu trước một câu, ai cũng tưởng cháu biết rồi chứ."
"Không biết thằng bé ấy bận gì nữa, lần này về sao cháu không báo cho chị và cháu trai một tiếng? Biết sớm một chút thì đâu đến nỗi xảy ra chuyện thế kia."
"Người thuê nhà của cháu họ Thẩm đấy, tên cụ thể thì dì không biết, nghe bảo là thầy giáo dạy vẽ, hôm chuyển đến dì còn thấy cậu ấy mang theo nhiều đồ liên quan đến hội họa lắm."
"Nhìn tính cách cậu ta cũng không dễ gần đâu, cháu nhớ cẩn thận một chút."
Lúc nghe dì Vương lải nhải, Liêu Kỳ Đông cũng không ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, đợi dì nói xong anh mới quay người đi lên lầu.
Mang theo đồ lên tầng sáu, Liêu Kỳ Đông dùng chìa khóa mở cửa. Sau khi vào nhà, anh đặt đồ lên bàn, liếc nhìn về phía phòng ngủ
- cửa vẫn đóng, không biết là người kia đã ra ngoài hay vẫn còn ở trong.
Liêu Kỳ Đông mở cửa phòng, lúc này mới để ý thấy có một kệ để giày gần cửa, trên đó là đôi giày của người kia.
Anh lấy đôi dép mới mua ra thay, bỏ lại đôi dép vừa đi ở ngoài cửa, đôi còn lại thì đặt bên cạnh kệ, không để lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!