Sau khi tựa người vào cửa sổ xe để hứng gió, ngắm cảnh gần một tiếng đồng hồ, từ xa trong đám đông, Thẩm Tư Ninh nhìn thấy Liêu Kỳ Đông.
Anh băng qua dòng người, sải bước tiến về phía Thẩm Tư Ninh.
Liêu Kỳ Đông đi tới bên xe ngồi vào ghế lái, sau đó đưa cho Thẩm Tư Ninh một quyển sổ, ra hiệu bảo cậu tự mở ra xem.
Sau đó anh khởi động xe, bắt đầu lái xe quay về.
Thẩm Tư Ninh cài dây an toàn, mở quyển sổ ra xem, bên trong là bản vẽ sơ đồ mặt bằng của các mặt bằng kinh doanh cho thuê.
Cạnh mỗi trang đều ghi rõ diện tích, phương hướng, giá thuê, thời hạn thuê tối thiểu, giá cho thuê dài hạn có khác gì không, khoảng cách tới trung tâm thương mại và cả số điện thoại liên hệ của chủ nhà.
Tổng cộng có mười trang, đây là kết quả sau một buổi chiều Liêu Kỳ Đông chạy khắp quanh trung tâm thương mại, chọn lọc ra những vị trí phù hợp.
Dừng xe đợi đèn đỏ, Liêu Kỳ Đông lấy chai nước trong ngăn để đồ ra uống, rồi hỏi Thẩm Tư Ninh: "Có ưng ý cái nào không?"
Thẩm Tư Ninh lật xem một lượt, trong đó có hai chỗ diện tích khá lớn, lại cách trung tâm thương mại không quá xa, thuộc loại trung bình, giá thuê cũng hợp lý.
Cậu xem kỹ hơn một chút, trong hai chỗ được đánh dấu có một trang bị chấm mực nhiều lần, là dấu bút của Liêu Kỳ Đông, chứng tỏ anh rất ưng ý với chỗ này.
Thẩm Tư Ninh gấp góc hai trang đó lại.
Trên đường về bị kẹt xe nhẹ, Thẩm Tư Ninh hạ hết cửa sổ xe xuống để đón gió, bên ngoài có mấy thiếu niên chạy xe máy lướt ngang qua, tóc nhuộm đủ màu, phía sau mỗi xe đều chở một cô gái ăn mặc khá nổi bật.
Thấy ánh mắt Thẩm Tư Ninh nhìn về phía họ.
"Anh đẹp trai, cho xin số điện thoại đi~"
Một cô gái khá bạo dạn huýt sáo bắt chuyện với Thẩm Tư Ninh đang ngồi ở ghế phụ, cậu định từ chối thì thấy cửa kính bên phía mình từ từ được kéo lên.
Thẩm Tư Ninh xác nhận bản thân không hề đụng vào nút điều khiển cửa kính, quay đầu lại nhìn người đang cầm vô lăng, mắt anh vẫn hướng về phía trước.
Ngay sau đó, Thẩm Tư Ninh lại hạ cửa sổ xuống.
Nhóm thiếu niên bên ngoài tưởng không có cơ hội nữa, nhưng thấy cậu lại kéo kính xuống liền mừng rỡ, vội chuẩn bị tâm lý để ghi nhớ số điện thoại.
"Không cần đâu, chúng ta không hợp, cảm ơn vì đã để ý tới tôi."
Thẩm Tư Ninh dịu dàng nói lời từ chối với cô gái kia, nói xong thì từ tốn kéo kính xe lên lại.
Cô gái ngoài xe hơi sững sờ.
Thật ra cô chỉ thử vận may thôi, trước đây từng chủ động bắt chuyện với nhiều người có ngoại hình ưa nhìn, có lúc được, có lúc không.
Nhưng chưa từng có ai từ chối cô một cách dịu dàng như vậy.
"Không muốn cho thì quan tâm làm gì? Rảnh quá hả?" Liêu Kỳ Đông lên tiếng.
Thẩm Tư Ninh nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên đầu gối, chậm rãi đáp lại: "Cô gái kia còn trẻ, suy nghĩ chưa chín chắn, nên ra ngoài tiếp xúc với thế giới nhiều hơn, gặp được người tốt hơn, mở rộng tầm mắt thì sẽ không giới hạn trong những người xung quanh nữa. Dù không thể tiến lên nhưng ít nhất cũng đừng để bản thân tụt xuống."
Nghe đến đây, chẳng hiểu sao Liêu Kỳ Đông bỗng thấy khó chịu với đoạn kẹt xe vừa rồi, trong lồng ngực dâng lên cảm giác chua chát khó tả, tâm trạng vô cùng bực bội.
"Có lẽ nên đưa em đến Nhà thờ Đức Bà Paris để ngồi một chút."
Liêu Kỳ Đông buột miệng buông một câu như vậy.
Thẩm Tư Ninh không hiểu trong lời mình có gì sai, nhưng giọng điệu của Liêu Kỳ Đông mang theo ý giễu cợt rất rõ, đây là lần đầu tiên anh dùng thái độ như thế để nói chuyện với cậu.
"Liêu Kỳ Đông, trước hết, Đức Mẹ không ở Nhà thờ Đức Bà Paris, mà sống ở bên cạnh thành cổ Ephesus. Thứ hai, anh thấy hành động và lời nói vừa rồi của tôi có gì sai sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!