Chương 26: Ngoan nào

Cuối cùng Thẩm Tư Ninh cũng được ăn.

Cậu đuổi theo vào bếp, thấy Liêu Kỳ Đông đã để dành cho cậu một đĩa, dù không nhiều lắm nhưng ít nhất cũng nhiều hơn lúc nãy một chút.

Thẩm Tư Ninh đứng ngay trong bếp ăn luôn, còn Liêu Kỳ Đông thì rửa bát ở bồn, cậu ăn xong liền mang bát đĩa lại giao cho anh.

"Hôm nay không đi làm à?"

Thẩm Tư Ninh nhìn ra ngoài, mặt trời đã lên cao, mọi khi giờ này Liêu Kỳ Đông đã đi làm từ lâu rồi.

"Không đi, hôm nay chúng ta cùng đi xem mặt bằng."

Liêu Kỳ Đông đặt hết bát đũa vào rổ cho ráo nước, lau tay rồi đi ra khỏi bếp, Thẩm Tư Ninh cũng lẽo đẽo theo sau lưng.

"Gấp vậy sao?"

Thẩm Tư Ninh còn tưởng phải bàn bạc thêm chi tiết nữa, cậu còn chưa kịp liên lạc với ai mà hôm nay Liêu Kỳ Đông đã muốn đi xem mặt bằng mở trung tâm rồi.

Nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.

"Đã quyết định làm thì phải bắt tay vào luôn, cứ chần chừ lãng phí thời gian chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa còn phải sửa sang, làm quảng cáo, mấy việc đó đều tốn thời gian, không nhanh thì cuối năm cũng chưa xong."

"Ý anh là trước Tết phải làm xong hết, lúc đó cha mẹ có tiền rảnh tay, con cái lại đang nghỉ học, khai trương đúng dịp là hợp lý nhất."

Thẩm Tư Ninh ngẫm nghĩ, bây giờ mới đầu tháng mười, còn hơn ba tháng nữa là Tết, vậy chẳng phải phải làm xong hết mọi việc trong vòng ba tháng?

"Có làm kịp không? Tôi còn phải dạy học nữa."

Cậu hơi cau mày, ba tháng không phải thời gian dài, bên này vừa dạy học vừa lo chuyện trung tâm, mà Liêu Kỳ Đông còn bận bán xe nữa, liệu anh ấy có đủ thời gian không?

Giờ họ đã bận đến nỗi ngày đêm chẳng phân biệt rồi.

"Đừng lo, anh nói rồi, em chỉ cần lo liên lạc người và dạy vẽ, còn lại không cần bận tâm, hai hôm nay theo anh đi chọn mặt bằng là được. Dù sao đây cũng là trung tâm của em, ít ra cũng phải chọn nơi em vừa mắt một chút."

"Về sau em chỉ cần chờ khai trương rồi đếm tiền thôi."

Nghe đến chữ "của em", Thẩm Tư Ninh nghiêng đầu nhìn anh: "Của tôi? Không phải là chúng ta cùng hùn vốn sao?"

Thẩm Tư Ninh không phải người ngây thơ, cậu hiểu rõ giá trị của mình và sự quan trọng của các mối quan hệ cậu đang có.

Vì vậy khi Liêu Kỳ Đông đề nghị để anh bỏ tiền, còn cậu bỏ quan hệ và nhân lực, Thẩm Tư Ninh không phản đối, bởi cậu biết đây là điều mà người khác có tiền cũng chưa chắc làm được.

Cậu mặc định đây là mối quan hệ hợp tác win

-win, chia đôi lợi nhuận, nhưng nghe giọng điệu của Liêu Kỳ Đông, hình như trung tâm này đứng tên cậu?

"Quên nói với em, trung tâm này sẽ đứng tên em."

"Em cũng biết anh là người ở đây, bà con họ hàng không ít thì nhiều, bạn bè thân thiết cũng đầy ra. Mà người vì con cái thì mặt mũi gì cũng chẳng cần, đến lúc họ đến nhờ vả anh, em bảo anh có nên giúp hay không?"

"Không giúp thì trở mặt, họ gây khó dễ thì phiền, mà giúp lại càng rắc rối, nhất là lớp học thêm 30 suất kia, đó là nguồn thu chính của chúng ta đấy."

Liêu Kỳ Đông phân tích kỹ càng.

"Vậy nên tên ghi của em, tài khoản nhận tiền cũng của em, sau khi sửa sang xong thì tuyển vài người làm phụ trách tư vấn phụ huynh, em chỉ cần mỗi ngày mang sổ sách và tiền thu về đây, anh kiểm tra cho."

"Tiền lời chia mỗi sáu tháng một lần."

Thẩm Tư Ninh nghe vậy liền ngây người, Liêu Kỳ Đông vừa bỏ tiền vừa bỏ công, cuối cùng lại đứng sau lưng không để lộ thân phận, trong khi cậu chỉ cần đếm tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!