Chương 25: Chó dữ

Buổi tối hôm đó, Liêu Kỳ Đông làm một bữa cơm rất thịnh soạn.

Chỉ hai người nhưng nấu tận năm món mặn một món canh.

Thẩm Tư Ninh nghi ngờ không biết có phải Liêu Kỳ Đông vừa gặp chuyện vui lớn, hay là kiếm được bộn tiền rồi không.

Liêu Kỳ Đông còn mua thêm hai chai bia, riêng phần của Thẩm Tư Ninh thì anh ghé nhà hàng mua cho cậu một ly sữa đậu phộng tươi, đưa kèm một cái ly, bảo cậu tự rót lấy mà uống.

Thẩm Tư Ninh rót ra một ly, nếm thử một chút.

Mùi đậu phộng rất đậm xen lẫn vị ngọt nhẹ, chắc là có cho thêm nguyên liệu khác, uống vào thấy khá ngon.

"Anh bỏ tiền, em lo giáo viên và các mối quan hệ, chúng ta chọn lại địa điểm để mở một trung tâm năng khiếu mới, vị trí nên chọn ở trung tâm thị trấn, đi lại cho tiện."

"Chương trình học sẽ tập trung vào những môn nghệ thuật có thể cộng điểm khi xét tuyển vào cấp ba hoặc đại học. Những trường nào chấp nhận thí sinh thi năng khiếu, mức điểm đầu vào là bao nhiêu, em sống ở thành phố lớn chắc chắn nắm thông tin này dễ hơn anh."

Liêu Kỳ Đông nói xong liền dùng răng bật nắp chai bia, uống một ngụm, chờ Thẩm Tư Ninh phản ứng.

Thẩm Tư Ninh ngẫm nghĩ kỹ một lúc.

"Học nghệ thuật là vì yêu thích, anh lại đem sở thích gắn liền với việc thi cử, như vậy thì học chỉ để học mà thôi, với lại học mấy môn này cần có năng khiếu nữa."

"Nếu tất cả đều theo hướng anh nói, sau này học không được, thi cũng không xong thì sao? Chẳng phải thành công cốc hết à?"

Nói đến đây, Thẩm Tư Ninh hơi nhíu mày.

Liêu Kỳ Đông bật cười khó hiểu đặt chai bia xuống, nhìn Thẩm Tư Ninh một lượt.

"Thẩm Tư Ninh, người có năng khiếu là thiểu số, còn trẻ con bình thường ấy à, nếu em quá tôn trọng ý kiến của tụi nó, em sẽ phát hiện tụi nó lười biếng, ham chơi, chẳng chịu học hành gì cả. Những đứa trẻ thật sự tự giác, phải nói là tổ tiên nhà đó tích đức mới có."

"Chúng ta chỉ cần cung cấp một con đường, còn phụ huynh chọn cho con mình đi theo hướng nào là chuyện của họ, sau cùng con cái họ học đến đâu, đạt được gì, cũng là chuyện của họ."

"Biết đâu sau này họ còn phải cảm ơn em ấy chứ, dù sao ở cái thị trấn lạc hậu này, nền giáo dục cũng không theo kịp các thành phố lớn, nhiều đứa thi trượt xong là phải ra ngoài làm công. Còn em, giờ em đang cho tụi nhỏ một cơ hội, sao lại gọi là uổng phí?"

Lời của Liêu Kỳ Đông nói ra rất có lý khiến Thẩm Tư Ninh không thể phản bác, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy không yên, bởi vì những đứa trẻ có hợp hay không, chỉ cần tiếp xúc một thời gian là biết rõ.

Ý của Liêu Kỳ Đông rất rõ ràng —

Chính là bảo cậu "mắt nhắm mắt mở".

Thấy Thẩm Tư Ninh mãi vẫn không nói gì, Liêu Kỳ Đông biết cậu đang vướng ở đâu, lúc trước anh nói Thẩm Tư Ninh không thích hợp làm ăn quả thật không sai chút nào, vì cậu vẫn giữ được một phần thiện lương.

"Thẩm Tư Ninh, có những đứa trẻ và phụ huynh sẵn sàng cố gắng vì tương lai, chẳng lẽ ngay cả một cơ hội để họ thử em cũng không cho, gạt bỏ họ từ đầu sao?"

"Tiền lúc nào cũng có thể kiếm lại được, nhưng cơ hội thì chỉ có một lần, cho dù mấy đứa học sinh kia chỉ dựa vào kỹ năng và nỗ lực mà vào được trường học, thì dù tương lai có không rực rỡ, ít nhất chúng đã có cơ hội bước ra ngoài, còn có thể tệ hơn việc cứ mãi quanh quẩn ở thị trấn này sao?"

"Mục tiêu của họ không xa vời như em nghĩ, không phải làm học trò danh sư hay vang danh thiên hạ gì đâu, họ chỉ muốn nhờ vào chỗ của em, giúp con họ bước ra một bước thôi."

Nghe đến đây, Thẩm Tư Ninh đã hiểu được điều mà Liêu Kỳ Đông muốn nói, anh và cậu sống trong hai thế giới khác nhau, góc nhìn cũng không giống nhau, và những lời này của Liêu Kỳ Đông thực sự đã thuyết phục được cậu.

"Được, làm đi."

Thẩm Tư Ninh gật đầu đồng ý.

Thấy cuối cùng Thẩm Tư Ninh cũng chịu mở miệng, Liêu Kỳ Đông lập tức nói tiếp: "Nếu em có thể mời được mấy thầy cô ở thành phố lớn về thì càng tốt, thu thập đề thi các trường từng ra, rồi mở thêm lớp phụ đạo, không cần dạy một kèm một, một lớp mười học sinh, chỉ nhận ba lớp thôi."

"Trước khi nhận học sinh phải nói rõ với phụ huynh là không cam kết sẽ cải thiện thành tích, học được đến đâu là tùy vào bản thân học sinh, chỉ nhận những em có thành tích khá trở lên, mấy em học quá yếu thì học thêm cũng không có tác dụng gì."

Thẩm Tư Ninh nghe vậy liền hiểu ý anh, nhưng vẫn cảm thấy khó thực hiện, vì thị trấn này quá hẻo lánh, chẳng giáo viên nào bỏ công việc ổn định ở thành phố để đến đây dạy học cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!